Nghe chuyện bi hài “cười ra nước mắt” tôi tìm đến chị em cùng trang lứa, cẩn thận hơn tôi tìm cách hỏi khéo một vài cán bộ địa phương nơi gia đình cô dâu chú rể sinh sống để biết rõ thực hư.
Vị cán bộ ấp T.T nói, chú rể N.V.Đ. là 1 thanh niên mới lớn, dáng vẻ trông thư sinh lắm, còn cô gái là một thôn nữ có tiếng xinh xắn, lớn lên trong sự cưng chiều của cha mẹ. Khi hai gia đình mai mối cho cuộc hôn nhân chàng thanh niên Được khấp khởi mừng thầm vì mình đã tìm được giai nhân vừa ý.
Khi hai gia đình chấp nhận làm thông gia, đôi bạn trẻ quyết định kết hôn bà con làng xóm họ hàng đều mừng cho cặp vợ chồng, vừa đôi phải lứa hạnh phúc lâu bền. Ai ngờ khi vừa qua tuần trăng mật cô gái thổ lộ với cha mẹ những điều khó nói trong quan hệ vợ chồng và nhất quyết làm đơn ly hôn 13 ngày sau đám cưới linh đình.
Đêm tân hôn cô dâu dù rất mệt nhọc nhưng vẫn buộc lòng chiều chồng cho phải đạo vợ chồng. Từ sau đêm tân hôn chàng rể không rời cô dâu một bước và bất cứ lúc nào có cơ hội gần vợ là đòi “yêu”. Cho đến một ngày không thể chịu đựng nổi cô dâu về nhà thổ lộ với cha mẹ đẻ về nỗi khổ đau trong cái mọi người gọi là niềm hạnh phúc.
Ước mơ của Đ. là tìm một cô vợ xinh xắn, duyên dáng để sau khi lập gia đình kiếm được cái nghề nhẹ nhàng mưu sinh. Bởi vậy sau ngày có vợ chàng quyết yêu cho hết “công suất” để sau đó “mưu sinh lập nghiệp”.
Câu chuyện khó nói của cô dâu đã đến lúc không thể âm thầm chịu đựng. Cô khóc lóc với mẹ, tâm sự với bạn bè trang lứa để tìm cách khuyên giải đức lang quân. Thế nhưng sau khi vô vọng với mọi lời năn nỉ, van lơn mỗi lần không chịu đựng nổi những cuộc cuồng yêu của chồng, cô đành đi đến quyết định chia tay.
Theo ông N.V.D. trưởng ấp cho biết, sau khi nhận đơn của cha cô dâu, bản thân ông cũng dè hỏi “chuyện thằng Đ. quan hệ quá mức” như vậy có thiệt không. Bởi từ trước tới giờ chưa hề nghe ai nói thằng Đ. là “cao thủ” về cái khoản “giường chiếu” này. Hay là giữa gia đình 2 bên có gì mâu thuẫn phát sinh không giải quyết được.
Cha cô dâu khẳng định, thông gia 2 bên lâu nay ở cùng xã nên đâu có lạ gì nhau và chẳng gì mất lòng dù là chuyện nhỏ nhất. Giữa 2 vợ chồng trẻ cũng hổng có xích mích gì về chuyện tiền nong hay ghen tuông, giận hờn… Chỉ duy nhất là thằng Đ. nó “quá trời quá đất” về cái chuyện “chăn gối” khiến cô vợ trẻ khiếp sợ, vì không tài nào đáp ứng nổi.
Buổi hòa giải được “giấu kín” do đây là chuyện khá tế nhị, nhưng người dân địa phương nghe “đồn đại” nên họ kéo tới đông nghẹt để… xem. Ông N.V.D. - Trưởng ấp yêu cầu cô dâu trình bày sự việc vì sao đám cưới mới diễn ra chưa được 2 tuần thì đã vội xin ly hôn.
Cô dâu trẻ vừa ngại ngùng, vừa bức xúc, nhưng rồi cũng nói căn nguyên xin thôi chồng là do quá sức chịu đựng! Cha mẹ của cô dâu cũng đề xuất chính quyền và gia đình ông thông gia cho phép được ly hôn, bởi con gái quá “ám ảnh” đàn ông nên không tiếp tục sống chung được.
Chính quyền cũng hỏi chú rể và gia đình về chuyện cô dâu đòi ly hôn, nhưng chú rể chỉ ngồi làm thinh, thỉnh thoảng “cười ngượng ngùng”, rồi… gật đầu đồng ý. Do 2 bên chưa kịp đăng ký kết hôn, nên việc “chia tay” đường ai nấy đi giữa Đ. và L. được thống nhất kết thúc tại Ban Nhân dân ấp, mà không cần đưa lên xã hoặc ra TAND.