Xin lỗi vợ vì cái tát không kiềm chế

Xin lỗi vợ vì cái tát không kiềm chế
Vợ ôm con chạy đi trong nước mắt. Chồng ngồi phịch xuống giường nhìn bàn tay vừa đánh vợ vẫn còn rát đỏ.

Chồng và vợ cưới nhau hơn 3 năm, có một cô con gái hơn một tuổi. Đôi lúc cãi nhau giận hờn, rồi lại rủ nhau đi chơi, tâm sự những chuyện chỉ chúng mình mới biết, cũng có khi nghịch ngợm như mấy đứa trẻ, cãi nhau vu vơ rồi thôi. Cuộc sống tưởng mãi chỉ nhẹ nhàng thế nhưng lần này vợ chồng đã cãi nhau to hơn, tiếng cãi nhau kịch liệt, không khí căng lên như quả bóng chờ nổ tung, cãi nhau vì lý do gì vợ chồng không nhớ rõ nữa, cứ câu này nối tiếp câu kia, mọi chuyện như cơn mưa rào không ngừng trút nước.

Tất cả như không thể dừng lại kịp khi có chuyện xảy ra. Chồng tát vợ, vợ ức uất nước mắt giàn giụa ôm con thu vén đồ. Chồng chạy ra giằng con lại, vợ chồng giằng co trong tiếng khóc thét của con vì sợ hãi nhưng vợ quyết không buông tay vì con là cuộc sống của vợ và vợ biết chồng sẽ không đành lòng nhìn con khóc như vậy. Chồng buông tay. Vợ ôm con chạy đi trong nước mắt. Chồng ngồi phịch xuống giường nhìn bàn tay vừa đánh vợ vẫn còn rát đỏ, chắc vợ đã đau lắm.

Xin lỗi vợ vì cái tát không kiềm chế ảnh 1

Chồng ôm đầu cúi xuống, biết mình đã sai. Đây là lần đầu tiên chồng đánh vợ và biết sẽ là lần cuối, nhìn căn nhà lộn xộn trống trải, tim chồng thắt lại. Căn nhà yêu thương của gia đình như chiến trường, dường như căn nhà cũng đang ủ rũ. Chồng với tay cầm điện thoại gọi vợ, chuông điện thoại kêu, vợ vội bế con đi mà quên không cầm máy. Chồng tức tốc chạy xuống phi xe đi tìm, đến nhà bà ngoại vợ không có ở đây. Ai cũng hỏi chồng có chuyện gì xảy ra, chồng trả lời qua loa rồi lại phóng xe đi.

Tìm vợ ở đâu giờ, chồng sợ quá cái cảm giác này. Sợ mất vợ và đứa con yêu của mình. Nếu vợ và con sẽ không về nữa thì sao? Chồng nghĩ thế và lao đi không biết về đâu, tìm vợ khắp nơi, đến chỗ thân quen, ra bến xe và khắp các con đường vẫn không thấy. Vợ ơi, đừng bỏ chồng. Chồng đi qua công viên rồi khựng lại, tưởng tượng ra cảnh gia đình vẫn hay đưa con đi chơi ở đây. Chồng sợ những ngày tháng đó không còn nữa.

22 giờ đêm, chồng vẫn loay hoay tìm bóng vợ, bỗng thấy vợ đang ôm con ngồi trên chiếc ghế đá. Chồng đi khẽ để vợ không biết mà ôm con chạy tiếp. Vợ đang ôm con ngủ, con vẫn ngây thơ không biết gì, vẫn giấc ngủ quen thuộc thường ngày. Con chắc đã quên còn vợ đang chìm trong nước mắt.

Chồng biết vợ sẽ không bao giờ quên và chồng cũng vậy. Chồng chạy đến vòng tay ôm vợ từ phía sau. Chồng khóc, lần đầu tiên nước mắt rơi trên tóc vợ. Hai vợ chồng cùng khóc như trút hết những điều muốn nói với nhau. Vợ chồng mình đã hiểu ra nhiều điều từ hôm nay. Cả hai đều biết không thể sống thiếu nhau và việc làm tổn thương người còn lại chỉ khiến chính mình đau đớn.

Theo Ngoisao.net
Theo Đăng lại
MỚI - NÓNG