Vẻ ngoài lý lịch của ông Morell khiến nhiều người ngưỡng mộ. Ông ta từng làm bác sĩ quân y phục vụ trong Chiến tranh Thế giới thứ nhất, mở phòng khám đa khoa trên con phố Kurfurstendamm ở Berlin sau chiến tranh và đón rất nhiều nhân vật nổi tiếng đến đây khám bệnh, từ chính trị gia, nghệ sĩ, diễn viên, ca sĩ...
Ngoài một số ca bệnh như da xấu, bất lực hay bệnh hoa liễu, ông Morell tránh nhận điều trị cho các bệnh nhân ốm yếu thực sự mà giới thiệu họ tới những bác sĩ khác. Về phần mình, ông ta chỉ thích các bệnh nhân thời thượng, nhiều tiền mà phần lớn chỉ bị căng thẳng thần kinh. Nhờ đó, ông ta có cơ hội nịnh nọt và có thể điều trị kiểu “lang băm” cho họ mà không ảnh hưởng gì.
Kỹ năng chiều chuộng bệnh nhân của bác sĩ Morell thuộc dạng bậc thầy. Tuy nhiên, năng lực thầy thuốc của ông ra rõ ràng là yếu kém, đến mức khiến sức khỏe bệnh nhân gặp rủi ro. Nhà viết tiểu sử John Toland viết trong cuốn sách “Adolf Hitler”: “Trong hành nghề, ông ta thường cẩu thả. Ông ta là người băng bó tay bệnh nhân bằng thứ ông ta vừa dùng để lau bàn và dùng chung kim tiêm cho hai bệnh nhân mà không tiệt trùng”.
Thuốc Mutaflor mà bác sĩ Morell kê cho tất cả bệnh nhân, trong đó có Hitler.
Ngoài làm việc ở phòng khám tư, ông Morell còn là một thành viên ban quản trị công ty dược Hageda. Công ty này sản xuất một loại thuốc kỳ lạ tên là Mutaflor, trong đó các thành phần hoạt tính là vi khuẩn sống nuôi cấy từ phân của “một nông dân Bulgaria thuộc dòng dõi khỏe mạnh nhất”. Mutaflor được dùng để trị rối loạn tiêu hóa dựa trên lý thuyết là các vấn đề tiêu hóa là do vi khuẩn có lợi sống trong đường ruột và tốt cho tiêu hóa đã bị tiêu diệt hoặc bị các vi khuẩn có hại lấn át. Theo đó, khi uống loại thuốc chứa vi khuẩn cấy từ phân một nông dân Bulgaria sống sạch sẽ, khỏe mạnh sẽ giúp đưa lợi khuẩn vào đường ruột gặp vấn đề, khôi phục lại chức năng bình thường. Đó là lý thuyết.
Vì bác sĩ Morell có lợi lích tài chính trong công ty sản xuất Mutaflor nên ông ta kê thuốc này cho hầu như tất cả các bệnh nhân, cho dù họ có bị bệnh về tiêu hóa hay không. Hitler thì có vấn đề về tiêu hóa nên tất nhiên ông Morell đã nhanh chóng kê cho hắn liều Mutaflor dùng thường xuyên, cộng thêm hai viên thuốc chống đầy hơi của bác sĩ Koester sau mỗi bữa ăn.
Bệnh tiêu hóa của Hitler không diễn ra thường xuyên và như từ thời bé, căn bệnh luôn có yếu tố tâm lý. Hắn bị đau quặn bụng và xì hơi mỗi khi căng thẳng. Khi mọi việc bình thường thì các triệu chứng cũng giảm dần. Sau khi giao phó cho bác sĩ Morell chăm sóc sức khỏe, hắn tin tưởng rằng tình trạng của mình sẽ cải thiện.
Vài tháng sau, khi chứng bệnh tiêu hóa thuyên giảm, cùng lúc bệnh eczema bắt đầu dịu dần, Hitler lại càng tin bác sĩ Morell. Bệnh thuyên giảm chỉ là tạm thời nhưng không hề gì vì Quốc trưởng cuối cùng đã tìm được một bác sĩ có thể tin cậy.
Hitler nói với kiến trúc sư trưởng Albert Speer: “Không có ai trước đó từng nói với tôi rõ ràng và chính xác về vấn đề của tôi. Phương pháp chữa trị của ông ấy hợp lý tới mức tôi có tin tưởng ông ta nhất. Tôi sẽ tuân theo từng chữ trong đơn thuốc của ông ấy”. Trong thực tế, ông Morell đã ở bên cạnh Hitler đến gần như cuối đời.
Hitler bám lấy bác sĩ Morell ngay lập tức, tuy nhiên những người thân cận của Hitler lại ghét vị bác sĩ này ngay từ đầu. Không chỉ vì ông ta rõ ràng là một lang băm, mà còn là vì ông ta khiến người xung quanh không thoải mái. Với cơ thể béo phì lại không tắm rửa thường xuyên, da và tóc ông Morel bết nhờn, móng tay cáu bẩn, cơ thể to ục ịch bốc mùi, hơi thở hôi hám. Hơn nữa, ông ta lại có thói quen ợ và xì hơi bất lịch sự. Ông Speer cho biết bác sĩ Morell ăn khỏe và nhồm nhoàm.
Bác sĩ Morell (trái), Hitler và Eva Braun.
Người tình Eva Braun của Hitler cũng ghê tởm ông Morell nhưng hắn không quan tâm. Khi Eva và mọi người phàn nàn về mùi hôi cơ thể của ông Morell, Hitler xua tay cho qua. Hắn nói: “Tôi không thuê ông ta để ông ta xức nước hoa, mà để chăm sóc sức khỏe cho tôi”.
Trong những ngày đầu, ảnh hưởng của bác sĩ Morell với Hitler tương đối nhẹ nhàng. Ông ta chỉ đưa ra lời khuyên ăn uống và tất nhiên là kê thuốc Mutaflor cùng viên chống đầy hơi. Dần dần, ông ta trở nên kiểm soát mọi thứ Hitler ăn và số lượng thuốc cũng như số liều mà ông ta kê cho Hitler ngày càng tăng mạnh. Ông ta kê enzyme, chiết xuất, thuốc kích thích, hormone, thuốc giảm đau, thuốc an thần, thuốc giảm căng cơ, morphine, thuốc nhuận tràng và hàng chục thuốc khác.
Theo một ước tính, đầu những năm 1940, Hitler uống 92 loại thuốc khác nhau, trong đó có 63 loại thuốc viên và kem bôi da. Một số thuốc được kê chỉ khi Hitler có vấn đề gì đó, còn số khác được kê để uống hàng ngày. Tới mùa hè năm 1941, trung bình Hitler nốc từ 120 đến 150 viên thuốc mỗi tuần. Ngoài thuốc, bác sĩ Morell còn tiêm cho Hitler, có khi tới 10 mũi một ngày, có ngày còn nhiều hơn. Số thuốc và mũi tiêm cho Hitler nhiều đến mức mà ngay cả trùm mật vụ Herman Goering cũng giật mình và gọi ông Morell là “thần tiêm đế chế Đức”.
Không ai biết chắc bác sĩ Morell đưa cho Hitler uống cái gì. Ngoài Morell, Hitler còn có hai người nữa phục vụ là bác sĩ phẫu thuật Karl Brandt và Hans Karl von Hasselbach. Họ tới chỗ Hitler trong trường hợp hắn cần phẫu thuật khẩn cấp.
Ngoài ra, các bác sĩ khác như ông Erwin Giesing thỉnh thoảng cũng được gọi đến để chữa trị một số thứ. Nhưng không ai biết ông Morell đang làm gì. Bất kỳ bác sĩ nào cũng sẽ giật mình trước tất cả những mũi tiêm dành cho Hitler. Nhưng mỗi khi bác sĩ Brandt hay bất kỳ ai hỏi ông ta là tiêm gì cho Hitler và tại sao tiêm nhiều thế, ông ta đều phẩy tay, nói là đó là vitamin hoặc glucose hoặc trả lời kiểu: “Tôi tiêm cho ông ấy thứ ông ấy cần”.