Tôi đang phải gánh chịu một áp lực ghê gớm từ gia đình nhà chồng. Ban đầu tôi không biết được nguyên nhân tại sao vợ chồng tôi cưới nhau một năm mà không thể có con. Tôi bàn với chồng đi khám hiếm muộn ở một nơi uy tín. Anh đồng ý với hy vọng tìm ra nguyên nhân để tìm hướng khắc phục vì bố mẹ chồng cũng mong có cháu bế lắm.
Khi cầm tờ kết quả trên tay, tôi thực sự bị suy sụp tinh thần còn anh ngã khụy phải đưa ngay vào phòng cấp cứu. Xét nghiệm tinh dịch phát hiện trong tinh dịch của chồng không có tinh trùng. Điều đó có nghĩa anh không thể có con.
Từ khi biết chuyện đó vợ chồng tôi luôn sống trong tình trạng chán chường. Thấy ai mách thầy này hay, thầy kia giỏi là vợ chồng tôi lại chạy đôn chạy đáo đển để chữa trị. Tốn kém đủ đường, tiền đổ vào không biết bao nhiêu mà kể.
Vậy mà đã 4 năm trôi qua tin vui vẫn chưa thấy, cuộc sống của hai vợ chồng không con tẻ nhạt vô cùng. Anh không còn quan tâm đến tôi nhiều như hồi mới cưới. Thậm chí có những hôm anh đi đến tận khuya mới về, ban đầu tôi cũng lo lắng nhưng rồi vài lần như vậy, nói anh không nghe lời trái lại còn vùng vằng tránh móc tôi nên cuối cùng tôi kệ.
Nhưng cái khó chịu nhất lại là việc bố mẹ anh vì quá nóng ruột có cháu nên không chịu thừa nhận nguyên nhân tôi chưa có thai là do anh. Trái lại ông bà ấy cho rằng chính tôi không biết đẻ.
Do có ác cảm như vậy nên mỗi khi mẹ chồng gần tôi lại nói bóng nói gió là nhà vô phúc nên mới chưa có cháu nội. Ban đầu còn xì xào đằng sau lâu dần biểu hiện thẳng trước mặt. Có lần mẹ chồng còn nói trước mặt tôi cho chồng ra ngoài tìm gái để kiếm con. Còn cứ trông chờ vào vợ nó (tức là tôi) thì có mà tiệt giống.
Mẹ chồng đã thế, đến các anh chị em nhà chồng khi gặp tôi cũng tỏ thái độ xem thường ra mặt. Họ nói móc máy, xỉa xói tôi ngay trước mặt. Có người còn nói không biết đẻ thì bỏ đi để lấy người khác về làm vợ.
Thế là họ xúi giục anh làm được bao nhiêu tiền thì để riêng mà không đưa cho tôi chi tiêu như trước nữa. Con cái không có vì thế mà tình nghĩa vợ chồng cũng xa dần. Có hôm ăn cơm chung, nhưng cũng có bữa anh tiện đâu thì ăn ở đó nên sống với nhau chẳng khác gì hai người xa lạ.
Tôi cũng rất ngán ngẩm cảnh sống thiếu động lực như thế này. Tôi đã 30 tuổi, có người khuyên tôi ngoại tình để kiếm đứa con nuôi cho vui cửa vui nhà, sau này còn có chỗ mà nương tựa. Trông chờ vào chồng để chữa trị cho anh mà chả có kết quả trong khi đó tuổi tác ngày một già vài năm nữa muốn có con cũng khó.
Tôi cũng phân vân suy nghĩ rất nhiều, ngổn ngang tâm trạng. Nhiều khi cảm thấy mình bế tắc trong cuộc sống, cảm thấy mình kém may mắng. Tôi đã làm gì sai mà số phận lại không mỉm cười với tôi như vậy? Có ai rơi vào hoàn cảnh như tôi xin chia sẻ cùng.