Tôi là một người đồng tính nữ, đang theo học đại học tại một trường ở Hà Nội. Tình đầu của tôi bắt đầu từ ngày còn ngồi trên ghế phổ thông. Khai giảng năm lớp 11 là lần đầu tiên tôi gặp em. Em kém tôi một lớp, dáng người cao, trắng với mái tóc ngắn đến vai, nhìn dáng em rất mỏng manh. Đó là lần đầu tôi thấy em.
Ngày ấy tôi còn nuôi tóc dài chứ không cắt ngắn hẳn tomboy như bây giờ. Sau hôm ấy tôi xin số em qua một người bạn. Sau vài tuần nhắn tin nói chuyện thì tình chị em thân thiết hơn. Mỗi lần tan học tôi đứng cổng trường đợi em về. Lúc đó trong mắt mọi người chúng tôi là hai chị em rất thân thiết. Rồi thời gian trôi 2-3 tháng sau, ngày nào chúng tôi cũng buôn điện thoại với nhau mỗi đêm rồi đến tận sáng. Nhà tôi cách nhà em chục cây số còn trường học thì ở giữa nhà hai đứa.
Nhớ ngày ấy vào đông sáng sớm trời lạnh buốt nhưng hôm nào tôi cũng dậy và đi học rất sớm để được đến nhà đón em đi học. Mẹ tôi tính đa nghi nên bắt đầu nghi ngờ tôi đi học sớm là có mục đích (ngày ấy tôi chưa công khai mình là les). Một tháng tiếp sau nữa tôi ngỏ lời yêu em. Em là gái thẳng, em rất xinh và xung quanh rất nhiều vệ tinh nhưng em lại chưa từng nhận lời yêu ai. Lúc đầu nghe tôi nói: "Chị thích em, chị yêu em" thì em chỉ nói: "Chị em chơi thân với nhau chị nói thế em không để bụng vì em cũng yêu chị lắm đấy".
Nhưng mọi chuyện đâu phải đơn giản như vậy. Thứ tình yêu tôi dành cho em là tình yêu như những cặp đôi khác. Em không hiểu hay cố tình không muốn hiểu chuyện này? Còn tôi thì vẫn gan lỳ mãi tán tỉnh em như vậy.
Ngày nào cũng nhắn tin, cũng gặp gỡ, đưa đón em đi học. Một ngày tôi nói: "Chị yêu em, chị muốn thơm má em một lần có được không?". Chiều hôm đó tôi rủ em đi công viên. Cả hai chỉ dám nắm tay nhau và tất nhiên điều tôi hỏi em thì tôi không thể dám làm vì tôi rất nhát. Em nhận lời yêu tôi.
Sau hôm đó mỗi lần đón em đi học, lúc đèo em tôi có thể được cầm tay em. Tình đầu học trò của tôi lãng mạn lắm. Chỉ là những cái nắm tay lén lút vụng trộm, thậm chí thơm má được em cho phép tôi cũng không dám, không đủ can đảm. Chỉ biết nói nhớ nhung, yêu thương qua điện thoại. Em cũng đã yêu tôi, cũng nói yêu thương tôi hằng ngày. Từ ngày chúng tôi quen nhau đã được 5 tháng gần gũi nhau chỉ như vậy.
Tôi một lòng một dạ chung tình với em nhưng đâu biết sau lưng tôi em còn nhận lời yêu một anh chàng lớp 12 khác. Chúng tôi xích mích nhau từ đó. Em kiên quyết chối không chịu nhận nhưng chính anh chàng kia đã cho tôi tận mắt đọc những dòng tin nhắn yêu thương giữa hai người họ. Từ đó, tôi mất lòng tin ở em. Tôi bắt em phải chọn giữa tôi và anh ta. Ban đầu em lưỡng lự chối cãi nhưng cuối cùng cũng chịu nhận và nói là chọn tôi.
Nhưng tôi không thể tin được em, tôi biết em chỉ nói vậy nhưng những lúc không có tôi thì một mặt em vẫn là người yêu của anh ta. Vì tình yêu giữa tôi và em là lén lút, ngoài hai đứa ra thì không ai biết. Rồi cả trường thấy em và anh ta yêu nhau. Có ai biết còn-một-người cũng là người yêu em phải chịu đựng nỗi đau dày xéo như thế nào khi mỗi lần thấy hai người công khai đi với nhau còn mình lẳng lặng đi sau mà không dám nói một lời.
Tôi và em vẫn yêu nhau, vẫn nói chuyện nhưng em thay đổi và cả tôi cũng không còn là tôi của ngày xưa. Tôi bắt đầu bộc lộ rằng là tôi cần em hơn bất cứ điều gì trên đời, tôi có thể sống chết vì em, khi đó tôi yêu em nhiều lắm, tôi nghĩ mình có thể bất chấp làm tất cả để giữ được em là của riêng mình lúc đó, hay có thể chết nếu một ngày bị em bỏ rơi. Tôi rơi vào stress vì không thể chịu được em như vậy. Rồi bố mẹ tôi biết, bạn bè tôi biết tôi yêu em nhiều như thế nào.
Em bỏ tôi, em nói tôi hãy sống tốt. Em sợ mọi người biết, sợ bố mẹ em biết, em không thể để ai biết cái gọi là tình yêu giữa hai đứa con gái với nhau như vậy được. Em làm tôi suy sụp. Cả ngày chỉ trốn trong phòng không ăn gì và khóc lóc như một người điên. Đến lớp giữa chốn bạn bè đông vui tôi cũng phải cố gượng cười nhưng rồi nước mắt lại cứ trào ra. Bạn bè khuyên ngăn bao nhiêu tôi bỏ ngoài tai bấy nhiêu. Bố mẹ biết chuyện cũng động viên tôi nhiều lắm nhưng cả một thời gian sau đó tôi cũng không thể nào vực dậy được. Tôi tìm mọi cách liên lạc với em còn em tìm mọi cách trốn tránh tôi.
Em thay số và đến trường chỉ ngồi trong lớp để tôi không được thấy em. Tôi hỏi được số điện thoại mới của em qua một người bạn. Tôi gọi nhưng em chỉ toàn nói những lời sỗ sàng. Quá đau khổ và không muốn chịu đựng thêm sự buồn đau này nữa nên tôi đã uống thuốc sâu tự tử nhưng bạn bè phát hiện đưa tôi vào bệnh viện. Khoảng thời gian đó với tôi là vực thẳm không đáy. Tôi không thể một giây một phút nào không ngưng nhớ em. Mọi việc làm của tôi đều nhớ đến quá khứ liên quan tới em.
Ngày xưa tối đến, tôi luôn để chuông điện thoại vì nếu nửa đêm em có nhớ đến em gọi còn biết đường mà bắt máy. Nhưng giờ đây tôi chỉ dám để điện thoại chế độ im lặng vì sợ nhỡ ai đó nhắn tin đến mà không phải em thì tôi lại mất ngủ cả đêm, lại gào khóc vô vọng cả đêm vì em. Sẽ không một ai có thể hiểu được một cô bé vẻ ngoài mạnh mẽ như tôi nhưng trong lòng lại yếu đuối như vậy.
Tôi cứ sống trong đau khổ như vậy đến năm học tiếp theo. Em học lớp 11 còn tôi lên 12. Mỗi lần gặp em ở trường tôi đều vờ cười nói cùng đám bạn mỗi khi thấy em, chính xác là tôi cố gặng cười. Nhưng tôi còn yêu nhiều lắm, tối đến vẫn gào lên khóc vì em, nhưng em không thể hiểu. Tôi sẽ giấu em, sẽ không để em biết tôi còn yêu em nhiều như thế nào vì với em tôi là vô nghĩa mà, em lạnh lùng tệ bạc với tôi mà.
Rồi tôi cũng quen người con gái khác để quên em. Tôi sẽ hạnh phúc để cho em thấy không có em tôi vẫn có thể hạnh phúc bên người khác. Mối tình sau đó của tôi kéo dài ba năm sau đến bây giờ. Bạn gái tôi hiện tại rất tốt, rất yêu tôi nhưng một phần tôi vẫn nhớ vẫn ngóng chờ mối tình đầu quay về. Em giờ chuyển nhà đi xa và học một trường đại học nào đó mà tôi không thể biết. Em vẫn luôn trốn tránh tôi bao năm nay như vậy mà. Tôi vẫn đợi một ngày em về mặc dù tôi đang rất hạnh phúc với mối tình hiện tại tôi đang có. Đó là điều tôi luôn cất giấu sâu trong đáy trái tim mà không thể nói với ai. Tôi vẫn yêu em, nhưng hai ta không thể tiếp tục một lần quay lại nữa rồi phải không em?