Miền Bắc những ngày này thật lạnh, từng cơn gió cứ rít bên tai tôi khi đang lang thang trên con đường quen thuộc để về phòng trọ sau một ngày học vất vả. Hôm nay tôi về khá muộn vì muốn hoàn thành nốt bài tập để nộp cho giáo viên.
Đi bộ chầm chậm tôi cố gắng nép người trong cái khăn len to để bớt lạnh và cho tay vào túi áo. Giữa những bộn bề của cuộc sống sinh viên nhiều khi tôi thích những khoảng lặng như thế này để chiêm nghiệm và suy nghĩ về mọi thứ, trong đó có những dòng suy nghĩ về anh.
Em và anh chưa phải là người yêu, bạn bè thân thiết thì cũng không phải, chỉ là những người bạn bình thường thi thoảng quan tâm tới cuộc sống của nhau. Đơn giản thế thôi nhưng chính anh là người đã giúp em có niềm tin vào cuộc sống sau lần vấp ngã về tình cảm và dường như em muốn buông xuôi tất cả. Chính anh người bạn dù mới quen nhưng đã cho em những lời khuyên, động viên em để em tiếp tục với cuộc sống này.
Và rồi một thời gian sau đó khi em đã quen với sự có mặt của anh trong cuộc sống của em, em chợt nhận ra có lẽ nào em đã thích anh. Nhưng em đã tự dặn lòng mình là không thể như thế được vì giữa em và anh có quá nhiều điểm khác biệt, và một điều em biết nữa là anh cũng chưa quên được tình cũ. Vậy nên em chỉ nên dừng lại ở mức bạn bè với anh mà thôi.
Nhưng em không làm được càng ngày tình cảm của em càng lớn dần lên đến em cũng phải bàng hoàng khi biết anh không hề có tình cảm với em nhưng em vẫn chờ, vẫn đợi, vẫn hy vọng một ngày nào đó trái tim anh hướng về phía em. Đã rất lâu rồi em cắt đứt mọi liên lạc với anh, chặn facebook, xóa số điện thoại nhưng cái số đó em đã thuộc lòng từ rất lâu rồi.
Và mỗi lần nhớ anh em lại phân vân và do dự có nên gọi điện, nhắn tin cho anh hay không nhưng rồi em nhận ra anh và em đã là quá khứ, là hai con đường ngược chiều nhau vậy thì em còn liên lạc với anh làm gì nữa. Để đến bây giờ khi một mùa đông nữa lại đến và nỗi nhớ về anh vẫn cồn cào trái tim em. Em nhớ anh biết nhường nào, ở nơi nào đó liệu anh có đang nhớ em hay không?
Từng con gió lạnh vẫn không ngừng thổi, một mình lặng lẽ bước, cô đơn - em đã quen nhưng vẫn chưa thể thích nghi. Em nhớ anh, thực sự là rất nhớ. Em cứ nghĩ rồi em cũng có thể dễ dàng quên anh như mối tình trước nhưng thực sự thì không dễ chút nào. Lần thứ hai yêu thương một ai đó nhưng tình cảm đó còn sâu đậm hơn đến mức tình cảm của em dành cho anh vẫn vẹn nguyên như ngày nào. Những kỉ niệm ít ỏi giữa anh và em, em vẫn nhớ vẫn hoài niệm và vẫn giữ lại trong một góc sâu thẳm của trái tim.
Người ta nói mùa đông càng làm cho những người cô đơn cảm thấy cô đơn hơn và em đang thực sự cô đơn khi anh không còn xuất hiện trong cuộc sống của em nữa. Ở một nơi rất gần em nhưng em cũng không thể gặp anh được vì em sợ anh sẽ lảng tránh em như cách mà em đã trốn chạy để anh không thấy được niềm đau trong em nó lớn đến thế nào. Nhưng có một điều chắc chắn là kể từ ngày em xa anh thì anh vẫn luôn trong tâm trí em, không hề phai nhạt.
Theo Mực tím