Thái Phiên kể chuyện xúc động về cô gái khuyết tật nhắn tin xin chụp ảnh nude

TPO - Trong những ngày Sài Gòn trở về trạng thái bình thường mới, nhiếp ảnh gia Thái Phiên cũng bận bịu với việc hoàn tất bộ ảnh nude yoga (đã được anh thực hiện trong thời gian giãn cách toàn thành phố). Bỗng một hôm vào cuối tháng 10, có một cô gái khuyết tật đã nhắn tin muốn nhờ Thái Phiên chụp một bộ ảnh nude toàn thân và rõ mặt. 

Thái Phiên kể anh cũng thường nhận được lời đề của các cô gái nhờ chụp bộ sự tập ảnh nude, nhưng tin nhắn này làm anh chú ý bởi có nội dung “Anh có thể chụp cho em bộ ảnh nude rõ mặt để em công bố trong ngày Quốc tế Người khuyết tật được không?”.

Tìm hiểu người nhắn tin, Thái Phiên biết đó là một cô gái khuyết tật nhưng khá nổi tiếng bởi nghị lực phi thường, bởi sự lạc quan và ý chí chiến đấu với bệnh tật, nhiều khát vọng vươn lên trong cuộc sống. Cô gái đó đã xuất bản 4 tập sách và được công chúng đón nhận.

“Hôm hẹn gặp cô gái ở quán café, dù tôi đã mường tượng trước nhưng trong lòng cũng khá bất ngờ khi trước mặt tôi là 1 cô gái có nét mặt hiền lành, tươi sáng. Cô bé chỉ cao khoảng 1,3m với thân hình nhỏ nhắn, hai bàn tay không bình thường, chỉ 1 ngón tay cử động được. Cô phát âm ú ớ không rõ tiếng, tôi phải kiên nhẫn và chăm chú lắng nghe mới hiểu được một phần nào ý của em muốn diễn đạt” - Thái Phiên kể.

Sau cuộc gặp, Thái Phiên đã rất trăn trở: “Tôi cứ băn khoăn, suy nghĩ mãi mà không tìm ra “cái tứ” cho buổi chụp. Làm sao để giúp em tạo dáng trước ống kính khi em không tự đứng được trên đôi chân của mình? Nhỡ trong quá trình chụp mà em sơ suất bị té ngã thì thật là tai họa. Đối với tôi, việc chụp ảnh khỏa thân cho những nàng hoa khôi, hoa hậu là công việc khá thường xuyên và quá sức dễ dàng nhưng với 1 cơ thể khuyết tật, thể trạng yếu ớt, đi lại từng bước khó khăn bên chiếc xe đẩy thì tìm đâu ra những đường cong huyền ảo để tôn vinh? Nếu hướng ống kính về những vùng khiếm khuyết trên cơ thể thì sao gọi là tôn vinh được, vả lại lương tâm nghề nghiệp cũng không cho phép tôi khai thác những điều ấy…”, Thái Phiên tâm sự.

Nhận lời chụp thì rất dễ bị quy chụp là “thiếu văn hóa”, là “xúc phạm”, là “bôi nhọ” người khuyết tật, sẽ ảnh hưởng đến tên tuổi mà Thái Phiên đã dày công gầy dựng suốt hơn 30 năm nay. Nhưng nếu từ chối thì Thái Phiên lại tự thấy mình ích kỷ, hèn hạ vì chỉ biết nghĩ cho mình. Điều đó sẽ vô tình làm tổn thương cô gái, đánh mất lòng tự tin, mất niềm hy vọng, khát khao ở nơi cô. Và sau nhiều suy nghĩ, Thái Phiên đã nhận lời.

Thái Phiên kể tiếp: “Buổi trưa như đã hẹn, tôi đến phòng trọ đón em bằng taxi. Lúc em ra cổng với chiếc xe đẩy, tôi thực sự lúng túng, không biết mình nên bế em lên xe hay để em tự… lên, vì nếu giúp thì biết đâu em sẽ bực mình? Và rồi trong phút chốc, như bản năng của 1 người anh đối với đứa em gái bé nhỏ, tôi đã rất tự nhiên khi đưa tay bế em lên xe… Đến phòng chụp, trong lúc tôi chuẩn bị máy móc, đèn đóm thì em từ từ thoát y. Em ngồi mở từng khuy áo một cách rất chậm rãi và khó khăn bởi những ngón tay cứng đờ không theo ý chủ nhân. Tôi đã chuẩn bị xong mọi việc nhưng cứ bình thản vờ như chưa xong, vì không muốn em áy náy khi thấy tôi đang chờ đợi… Rồi buổi chụp vất vả và căng thẳng nhất trong đời tôi cũng xong với sự nỗ lực hợp tác nhiệt tình của em”.

Hơn 1 tuần sau Thái Phiên vẫn chưa xử lý ảnh, vì anh muốn tìm ra hướng tốt nhất để xử lý hậu kỳ. Theo Thái Phiên, bộ ảnh này khá đặc biệt bởi với với góc nhìn đầy thành trì định kiến vẫn còn ở Việt Nam, thể loại ảnh khỏa thân, nhất là ảnh khỏa thân chụp rõ mặt của 1 cô gái khuyết tật và công khai luôn cả danh tính sẽ rất dễ gây phản ứng ngược. Đặc biệt, cô gái là người được công chúng biết đến, nếu không khéo thì sẽ tạo phản ứng trong dư luận.

“Rồi tôi cũng gửi tặng em bộ ảnh sau khi đã xử lý và thầm đoán em sẽ không hài lòng cho lắm, vì tôi biết ý em muốn bộ ảnh sẽ táo bạo hơn, phù hợp với tính cách “nổi loạn” đang âm ỉ cháy trong em, chứ không phải là những ảnh “hiền lành”, khỏa thân mà “không thấy gì” như thế. Nhưng biết sao được khi tôi đã cố gắng hết mình. Nhưng qua bộ ảnh này, tôi cũng muốn gửi đi 1 thông điệp: Hãy tự tin và yêu thương cơ thể của chính ta, cho dù nó khiếm khuyết”.

“Ai cũng muốn sinh ra được lành lặn, khỏe mạnh và được đi trên đôi chân của mình nhưng không phải ai cũng may mắn như thế. Chính cô gái đã truyền cảm hứng cho tôi, để tôi thấy mình đang hạnh phúc được là người bình thường. Cám ơn cô gái đã truyền cảm hứng, đó là nhà văn Trà My” - Thái Phiên tiết lộ tên của người mẫu đã khiến anh trăn trở.