Huỳnh Trọng Đại (SN 1994, ngụ xã Xuân Bảo, huyện Cẩm Mỹ, tỉnh Đồng Nai) là con trai út trong gia đình có 5 anh chị em, nên được người thân thương yêu, chiều chuộng.
Sinh ra trong một gia đình có truyền thống võ thuật nên từ bé anh chị em Đại đã được cha dạy “học võ phòng thân chứ không dụng võ để ức hiếp người khác”.
Có năng khiếu đá bóng, Đại ấp ủ ước mơ thành cầu thủ chuyên nghiệp. Biết nghề này “bạc”, Đại đăng ký thi vào trường Đại học Thể dục thể thao để có thể sống với nghề.
Tuy nhiên gần kỳ thi thì cha mẹ Đại bỗng nhiên đổ bệnh. Đại đành gác chuyện học hành để chăm sóc đấng sinh thành. Những tưởng cha mẹ đã khoẻ, Đại nộp đơn vào trường nghề Đồng Nai để không bỏ phí một năm học.
Nào ngờ, chỉ mới nhập học hơn tháng thì cha Đại qua đời. “Cha mất, Đại vô cùng hụt hẫng nhưng vẫn cố gắng học hành để mẹ yên lòng. Hôm đó, nếu thằng bé không đi đám cưới mà theo tôi và các anh chị ra mộ cha thì đã không xảy ra chuyện”, bà Nguyễn Thị Phượng (SN 1959, mẹ của Đại) buồn bã kể lại.
Trưa ngày 12/1/2012, Đại dắt chiếc xe thường dùng chuẩn bị đi đám cưới. Đạp máy hoài mà xe không nổ, Đại mượn xe của chị gái để đi cho kịp giờ hẹn với bạn gái.
Sau khi đón Nguyễn Thị H. (SN 1994, ngụ huyện Xuân Lộc, tỉnh Đồng Nai), đôi trai gái đi cùng hai người bạn đến tiệc cưới. Vì đám cưới của bạn học nên Đại cùng bẹn bè đã uống rất nhiều để chúc mừng cô dâu, chú rể.
Để góp vui chương trình văn nghệ, bạn gái Đại đăng ký hát một bài. Bài hát H. đăng ký có tiết tấu sôi động khiến cả hội trường “nóng” dần với những bước nhún nhảy của cô gái trẻ.
Quá phấn khích, Vòng Phi Cường (SN 1990, ngụ Đồng nai) khách mời của cô dâu chú rể cũng lên nhảy góp vui. Tuy nhiên, vì đã có hơi men nên càng nhảy, Cường càng hăng và có thái độ suồng sã với H. Thấy bạn gái tỏ vẻ khó chịu nhưng nam thanh niên vẫn lấn tới, Đại nóng mặt.
Bị mọi người khích bác, chàng trai trẻ cũng nhảy lên sân khấu để ngăn Cường có hành động “thân mật” với H. Thế nhưng Cường không quan tâm mà vẫn tìm cách áp sát H. khiến Đại phải đưa tay đẩy anh này ra. Quê độ, Cường nhún nhảy vài nhịp rồi về bước về bàn.
Khi tiệc cưới kết thúc, Cường về đến nhà nghĩ đến việc Đại đẩy mình ra khỏi sân khấu trong tiệc cưới nên tức giận. Vừa quê, vừa bẽ mặt trước mọi người, Cường rủ Nình Hoàng Nam (SN 1991, ngụ Đồng nai) quay lại tiệc cưới tìm Đại đánh trả thù, Nam đồng ý.
Cường điều khiển xe mô tô chở Nam đi đến đoạn đường đất gần khu vực rẫy của nhà thì gặp H. đang chở Đại đi hướng ngược lại. Khi xe Cường và xe H. đi sát ngang nhau, Nam dùng tay đấm thẳng vào mặt Đại. Mặc dù không tỉnh táo vì say rượu nhưng Đại vẫn kịp đưa tay lên đỡ khiến H. mất thăng bằng và làm ngã xe.
Ngay khi thấy con dao trong hộc xe phía trước, Đại liền lượm lấy thủ thế. Dù thấy Đại cầm dao nhưng Cường và Nam vẫn tiếp tục xông vào đánh Đại. Trong lúc hỗn loạn. Đại cầm dao đâm thẳng vào ngực Cường.
Trúng dao, Cường kéo Nam bỏ chạy. Đi được một đoạn thì Cường ngã xuống và tử vong vì vết thương gây thủng tim. Tối hôm đó, sau khi nghe tin Cường chết, Đại được mẹ và chị gái đưa đến công an đầu thú.
TAND tỉnh Đồng Nai đã mở phiên tòa sơ thẩm và tuyên phạt Huỳnh Trọng Đại mức án 7 năm tù giam về tội “Giết người”. Với hành vi “Gây rối trật tự công cộng” Nình Hoàng Nam phải nhận mức án 1 năm 3 tháng tù giam.
Sau phiên toà sơ thẩm, mẹ bị hại đã làm đơn kháng cáo đề nghị tăng hình phạt đối với Đại.
Con dại mẹ đau
Tại phiên tòa phúc thẩm, chọn hàng ghế đầu tiên để được ngồi gần con, bà Phượng liên tục lấy khăn chậm mắt. “Mới tuần trước, nó vui mừng báo với tôi chuẩn bị nhận quyết định vào đội tuyển bóng đá của tỉnh với mức lương kha khá. Chẳng ngờ mấy ngày sau lại gặp chuyện thiệt thân”.
Nói đoạn người mẹ tặc lưỡi khi nhìn thấy vẻ khác lạ của con: “Không biết thằng bé có bị phù không mà nhìn tròn quay thế này. Trước khi vào trại, nó nhỏ con lắm. Nếu cao thì cũng chỉ đứng ngang vai của Nam và Cường”. Nói đoạn, bà len lén quay sang nhìn mẹ bị hại. Phía bên kia hàng ghế, bà Lâm A Q. (SN 1952) thẫn thờ ôm di ảnh con trai. Hai người mẹ nhưng cùng một nỗi đau về con.
Gương mặt bầu bĩnh, hiền lành cộng chiếc áo trắng tinh tươm khiến Đại trông như một cậu học sinh. Được thẩm vấn, Đại lí nhí trả lời Hội đồng xét xử. Cậu trai trẻ thừa nhận cái chết của bị hại là do nhát dao của mình gây ra.
Tuy nhiên, Đại bảo cậu không cố ý. Bị cáo không hề dự mưu từ trước và cũng không chuẩn bị dao để đâm Cường. “Hôm đó bị cáo đã uống rượu nên không tỉnh táo. Khi anh Nam đánh, bị cáo đưa tay đỡ nên cả người và xe đều té. Thấy dao văng ra từ hộp phía trước xe của chị gái, bị cáo vội cầm lấy để tự vệ. Nhưng các anh ấy vẫn lao vào. Hoảng quá, bị cáo đâm bừa…”.
Trình bày đơn kháng cáo của mình, bà Q. cho biết, mất con là nỗi đau rất lớn. Khi phiên tòa sơ thẩm kết thúc, tòa tuyên phạt phía bị hại phải bồi thường thêm 48 triệu đồng, nhưng phía gia đình Đại vẫn không đả động đến chuyện sẽ trả.
Vừa buồn vừa giận, bà viết đơn kháng cáo đề nghị tòa tăng án. Trao đổi với bà Q. trong giờ nghị án, người mẹ ôm đi ảnh con trong lòng ấm ức bảo:
“Tôi chẳng muốn thế đâu, viết thì viết thế thôi, nhưng nếu phía gia đình bị cáo đưa tiền ít nhất 20 triệu đồng sang thì sẽ rút đơn kháng cáo. Thế nhưng ngày ra tòa đến gần mà mẹ Đại chỉ cầm sang 15 triệu nên tôi vẫn giữ nguyên kháng cáo”.
Cường cũng là con út trong gia đình nên cũng được bà Q. cưng như trứng. Các anh chị lớn đều đã được dựng vợ gả chồng, chỉ còn mình Cường ở với mẹ để ngày đêm thủ thỉ. Vậy mà Cường chưa kịp thực hiện những ước mơ của mẹ thì đã ra đi.
Nhìn mẹ nạn nhân nức nở, bà Phượng cũng cắn chặt môi ngăn uẩn ức chất chứa. Khi biết tin Cường chết, Đại đã sợ hãi tột độ vì trót gây tội lớn. Sau khi ra mộ cha tạ tội, Đại đã từng có ý định bỏ trốn để khỏi liên luỵ đến mẹ.
Nhận điện thoại của mẹ, Đại đã khóc rất nhiều xin mẹ tha thứ. Tuy rất đau đớn, nhưng bà Phượng vẫn tỉnh táo nói: “Con về mẹ dẫn đi đầu thú để nhận sự khoan hồng của pháp luật. Dù có ra sao thì mẹ vẫn còn được nhìn thấy mà sống và thăm con”. Tối đó gặp nhau, cả mấy mẹ con đã ôm nhau khóc rất nhiều rồi đưa Đại đến công an.
Từ ngày Đại bị bắt, cứ 10 ngày một lần bà lại lái chiếc xe máy cũ mèm xin vào trại thăm con. Mỗi lần vào gặp mẹ, Đại đều khóc. Nghe kể chuyện gia đình bị hại yêu cầu đền bù, Đại năn nỉ mẹ ráng lo đủ.
“Tôi có phải người mẹ vô trách nhiệm đâu nhưng vì không có khả năng nên đành phải chịu. Bao nhiêu tiền của đã đi theo ông ấy, giờ đây tôi chỉ còn hàng nước trước nhà để chạy chợ từng ngày. Sau khi bồi thường được 18 triệu tôi cũng đã vay mượn họ hàng để gửi tiếp tục khắc phục hậu quả. Nhưng trong lúc đi thăm con tôi bị tai nạn thế là tiền mượn vơi đi hơn nửa. Cầm trong tay 15 triệu tôi đưa qua cầu xin mẹ Cường cầm nhưng chị ấy không đồng ý.
Ngày bị hại mất, tuần nào tôi cũng nhang đèn hoa quả cầm sang cúng cháu, mong họ tha thứ cho con tôi. Thế nhưng, sức cùng lực kiệt, tôi chẳng biết phải làm sao. Giờ đây tôi chỉ cầu mong một phán quyết khoan hồng để thằng bé có thể trở về tiếp tục học hành”.
Nhận định, hành vi của bị cáo là đặc biệt nghiêm trọng, xâm phạm tính mạng của người khác, gây đau thương mất mát cho gia đình nạn nhân. Nhận thấy toà sơ thẩm chưa xem xét đến hành vi côn đồ của bị cáo do đó Hội đồng xét xử cấp phúc thẩm quyết định chấp nhận yêu cầu kháng cáo của gia đình bị hại, tăng hình phạt đối với Huỳnh Trọng Đại từ 7 lên 9 năm tù giam về tội “Giết người”.
Theo Pháp luật Việt Nam