> Dính quả lừa vì tình một đêm
Định (19 tuổi, Vĩnh Phúc) nhỏ thó, khuôn mặt bầu bĩnh, trắng trẻo. Nhà Định không nghèo, bố mẹ đều là cán bộ Nhà nước, nhưng Định học hành không đến nơi đến chốn. Dù bố mẹ ép đi học thêm đủ kiểu song kết quả học tập của Định luôn gần đội sổ. Học hết lớp 9, Định xin bố mẹ nghỉ, đi học nghề hoặc theo anh họ nhưng bố Định vừa chửi mắng, vừa cầm gậy vụt con. Với ông, Định là nỗi hổ thẹn của gia đình.
Được “chạy” vào cấp 3, Định vẫn cố gắng cắp cặp tới trường, mặc dù chữ nghĩa cứ nhảy múa trước mắt cậu như ma trận. Nhưng đến khi bố ép Định đi thi đại học thì cậu không thể chịu được. Để tránh nghe lời mạt sát của bố, nước mắt sụt sùi của mẹ, cậu bỏ nhà lên Hà Nội. Khi ấy, Định mới 17 tuổi.
Lúc đầu, cậu sống nhờ một người bạn, đi xin làm bưng bê cho quán phở. Nhưng công việc quá nhếch nhác, bà chủ cũng ngoa ngoắt, suốt ngày chửi bới nhân viên nên Định bỏ. Cậu đi phụ hồ cho người ta, song công việc bữa đực, bữa cái. Định đói dài, người bạn có người yêu đến sống cùng nên không cưu mang được Định. Buồn chán, Định lang thang ở hồ Thiền Quang. Có việc thì làm, không việc thì ngắm người qua lại, tối nằm trên ghế đá ngủ.
Một chiều, một phụ nữ cao to, tóc dài, mặt trát phấn bự, môi to son đỏ chót đã rủ Định đi chơi, mời ăn uống rồi rủ về nhà ngủ. Cậu nghĩ đã gặp người tốt, thương cảm mình nên hồn nhiên đi theo. Nhưng đến tối, người phụ nữ lại lân la, vuốt ve đòi “gần gũi” Định. Lúc đầu, cậu cũng thấy ghê sợ, nhưng vì “cả nể” đã trót ăn uống một bữa túy lúy nên Định đành để im.
Đến khi, người phụ nữ cởi đồ, bảo Định “kích thích” thì cậu nhảy dựng lên kinh hãi. Té ra, người đó chỉ có phần trên giống phụ nữ, còn phần dưới thì y chang mình. “Em không đồng ý nhưng người đó vừa năn nỉ, giãi bày hết sức thương cảm. Hơn nữa, mình đã ăn nghỉ ở nhà người ta, mang cảm giác chịu ơn nên em đành chấp nhận cho họ muốn làm gì thì làm”, ánh mắt Định tối sầm.
Sáng hôm sau, người ta “tặng” cậu 200.000 đồng làm quà, rồi xin số điện thoại. Định những tưởng mọi chuyện chỉ dừng lại ở đó, nhưng ngày hôm sau, điện thoại của cậu réo chuông liên tục. Ở đầu dây bên kia toàn là giọng nam sượng sượng, léo nhéo rủ đi “chơi”. Đói khát nên cậu lại tặc lưỡi nhận lời “đi chơi” với đàn ông.
“Sau vài lần nữa thì em mới nghĩ đó là một nghề có thể giúp mình lúc cơ nhỡ", Định buồn nản nói. Thời gian đầu, mỗi tháng, Định “bắt” 20-30 khách. Người nào sộp thì cho 400.000-500.000 đồng, có khách bèo chỉ trả 50.000 đồng, Định phải chịu vì họ cao to, xăm trổ đầy mình. Khách của Định chủ yếu là người đồng tính, họ truyền nhau số điện thoại của Định để gọi cho cậu khi có nhu cầu.
Định quan hệ với rất nhiều “bóng kín” đã có vợ. Họ phải sống trong vỏ bọc giới tính, rất đau khổ và mệt mỏi. Họ bảo giá như ngoại tình với đàn bà thì đã đành, đây lại phải đi tìm bạn tình nam. “Em là đàn ông nhưng cũng ái ngại cho họ. Em thì bị đưa đẩy đến nghề này, còn họ thì không có sự lựa chọn. Lúc đó, tự nhiên cũng thấy gần gũi, cảm thông với nhau hơn”, Định tâm sự.
Định cho biết, sau 2 năm “hành nghề”, khách hàng thưa dần, cậu phải sang Bắc Ninh, Hải Phòng để “làm mới”. Cậu rất muốn bỏ nghề nhưng vì chưa tìm được việc. “Em đi khách ít lắm, chỉ là cầm cự lúc đói quá thôi. Hơn nữa, sống bám vỉa hè cũng như một cơn nghiện, tìm được động lực để dứt hẳn với mối quan hệ cũ thật là khó”, Định tâm sự.
Theo nghiên cứu “Nam giới bán dâm đồng tính ở Hà Nội” của đơn vị nghiên cứu sức khoẻ cộng đồng thuộc ĐH Y, 49,5% mại dâm nam bán dâm dưới 1 năm, 13,8% bán dâm dưới 2 năm, 14,7% bằng hoặc hơn 5 năm. Hầu hết chỉ sau 2-3 năm các mại dâm nam đều tự động bỏ nghề bán dâm.
Theo An Ninh Thủ Đô