Cả nhà tôi trông vào thu nhập của vuông ao nuôi cá, vậy mà không biết chồng nghe ai tư vấn, anh nhất quyết vét sạch tiền thuê thợ đổ đất lấp bằng mặt ao, rồi hì hục cùng thợ ngày đêm xây gấp một cửa hàng bán cơm bình dân rộng rãi. Tiếc của, lại lo chồng ham hố làm ăn mà chưa nghĩ kĩ, tôi và cô con gái đầu 16 tuổi ra vào thì thụt ca cẩm, khiến chồng tôi bực mình gắt: “Đàn bà đái không qua ngọn cỏ, biết gì mà tham gia, nay mai mấy trường trung cấp, cao đẳng khai trương lúc ấy ngồi đếm tiền lại chả bảo tôi cao tay, sâu nghĩ”! Thì ra bấy lâu nay chồng tôi đã ấp ủ kế hoạch làm giàu khi thấy những ngôi nhà cao tầng của 2 trường trung cấp và 1 trường cao đẳng dần hình thành trên phần đất giáp ranh giữa thành phố và huyện.
Ngày trường khai giảng cũng là ngày quán cơm bình dân của gia đình tôi mở cửa đón khách. Nhìn lớp sinh viên tuổi cũng chỉ nhỉnh hơn con gái đầu của tôi chút ít, kéo đến chật quán mà tôi vui lắm. Ngoài tôi và cô em gái chồng lo việc chợ búa thịt, cá, rau, dưa, chồng tôi thuê thêm ông chú họ ngoài 40 tuổi nhưng còn khỏe mạnh để đứng bếp. Hôm nào rỗi học, con gái đầu cũng giúp mẹ và cô chạy bàn, rửa bát đĩa nên nói chung mọi việc suôn sẻ, thuận lợi.
Lấy công làm lãi, chịu khó đi sớm đến chợ xa tìm hàng rẻ, giá gốc, nên xuất cơm ở quán nhà tôi luôn được tiếng là ngon và ăn no, vì vậy thu nhập tháng sau cao hơn tháng trước, mặc dù theo gương chồng tôi có mấy nhà cũng đầu tư mở hàng ăn nhưng lượng khách không đáng là bao.
Sau 2 năm kinh doanh hàng cơm bình dân, cuộc sống của gia đình tôi khởi sắc, con gái đầu của tôi may mắn thi đỗ vào trường đại học, con trai thứ 2 cũng vào được trường cấp III với số điểm khá cao. Chồng tôi phấn khởi mua cho con gái 1 chiếc xe máy, thưởng cho cậu con trai chiếc xe đạp điện để các con chủ động đến trường. Mọi việc chi tiêu, sắm sửa trong nhà là do chồng quyết định, tôi không dám ý kiến chuyện tay hòm, chìa khóa của chồng vì có được thành công ngày nay cũng do chồng vun vén, sắp đặt trong, ngoài.
Con gái lớn ra thành phố ở nội trú để tiện việc học hành, con trai út không giúp được việc hàng quán, khách ngày càng đông vì tiếng lành đồn xa, không những học sinh, sinh viên đến dùng bữa, mà rất nhiều công nhân, người lao động vãng lai cũng tìm đến quán, nên chồng tôi quyết định thuê thêm nhân viên.
Tôi bàn với chổng lấy con, cháu họ hàng cho yên tâm, nhưng chồng gạt phắt với lí do tiền chồng đã quản lí, chợ búa đã có tôi với em gái chồng, lấy người trong họ khó sai bảo, thuê người ngoài dễ hơn…
Ý chồng là ý trời, chẳng dại gì không nghe thêm rách việc, nên tôi để chồng tự lo. Chưa đầy 3 hôm một cô gái trẻ, khỏe mạnh, ưa nhìn đã bẽn lẽn ngồi sau xe máy của chồng tôi về phụ tôi và cô em gái chồng chạy bàn phục vụ khách. Cô gái có giọng nói nằng nặng lạ tai, nhưng được cái chăm chỉ, chịu khó và chu đáo nên tôi cũng không có ý chê trách gì.
Tôi không biết hàng tháng chồng trả công cho cô gái trẻ bao nhiêu, nhưng làm ở quán cơm chưa đầy năm mà cô gái như lột xác. Từ cách nói cố ra giọng thành phố, đến cách diện thời trang không kém mấy cô sinh viên có học, khiến nhiều khi tôi nghĩ cô gái làm thuê chọn nhầm nơi làm việc cho mình…
Cô gái làm thuê xinh hơn, sành điệu hơn cùng lúc tôi nhận ra chồng mình cũng trẻ trung hơn, vui tính hơn với áo quần hợp mốt, hay cười và thỉnh thoảng “xin phép” tôi để đèo cô nhân viên mượt mà ra phố để “cô ấy gửi tiền về cho bố, mẹ ở quê phụ nuôi các em ăn học” hoặc để cô mua sắm tư trang vì: “Cô ấy không biết đi xe máy”.
Nghĩ có lí nên tôi bỏ qua chuyện ông chủ chiều người làm để giữ chân họ. Nào ngờ hôm qua chồng tôi thủ thỉ nhờ cô em gái vay hộ một món tiền lớn để trả cho bạn hàng vì thiếu vốn quay vòng! Ngạc nhiên tôi dọa nếu chồng không cho biết lí do tôi sẽ gọi cô con gái lớn về làm rõ chuyện. Lúc bấy giờ chồng mới tự thú là chồng rút vốn nuôi cô nhân viên trẻ đẹp nọ, vì cô chủ động “thả thính”, lại khéo “chiều” nên chồng sảy chân!