2h ngày 19/1/1942, một tiếng động lớn khiến cậu bé 15 tuổi Gibb Gray ở làng Avon bật dậy và ngã khỏi giường. Đồ đạc trong nhà rung lắc, cửa kính vỡ, sách rơi khỏi giá. Ngạc nhiên và lo lắng, cha của Gibb chạy tới cửa sổ và nhìn về hướng mặt biển. Ông la lên với cả nhà: “Có một đám cháy ngoài đó”.
Một cuộn lửa lớn màu cam bốc lên. Cột khói đen kịt che mờ các ngôi sao và làm bầu trời thêm u tối, theo We Are The Mighty.
Chỉ cách đó gần 12 km, một tàu ngầm của Đức Quốc xã (được gọi là U-boat) đã phóng ngư lôi làm chìm chiếc tàu chở hàng dài hơn 100 m của Mỹ mang tên Thành phố Atlanta, khiến 44 thủy thủ thiệt mạng. Chỉ 3 người may mắn sống sót. Vài giờ sau, tàu ngầm cũng tấn công 2 tàu chở hàng khác.
Sự hiện diện của U-boat trong vùng biển Mỹ không còn là biểu dương sức mạnh mà nó nhằm giành phần thắng trong cuộc chiến cho Đức.
U-boat là tàu chiến hoạt động chủ yếu trên mặt biển. Nó có thể lặn dưới nước trong một thời gian nhất định – chủ yếu khi tấn công hay tránh sự phát hiện của tàu đối phương cũng như để tránh thời tiết xấu.
U-boat chỉ có thể di chuyển gần 100 km dưới mặt biển sau đó phải nổi lên để tích trữ không khí. Nó thường tấn công các tàu đối phương bằng hệ thống súng gắn trên boong khi nổi. Tàu ngầm này được trang bị 15 ngư lôi có chiều dài 6,7 m và được phóng với vận tốc 48 km một giờ. Các chuyên gia quân sự đánh giá U-boat là một trong những tàu chiến hiệu quả và có khả năng hoạt động trên biển tốt nhất.
Vài giờ sau vụ tấn công gần Avon, các mảnh vỡ và dầu loang bắt đầu xuất hiện tại khu vực bãi biển. Cảnh tượng này lặp lại thường xuyên.
Trong 6 tháng tiếp đó, dọc khu vực bờ biển phía đông và Vịnh Mexico, ít nhất 65 chiếc U-boat khác nhau của Đức đã tấn công các tàu thương mại của Mỹ và Anh. Đến tháng 7/1942, 397 tàu hàng bị đánh đắm hay hư hại, hơn 5.000 người thiệt mạng.
Phần lớn vụ tấn công tập trung ở khu vực Outer Banks tại Bắc Carolina, nơi hàng chục tàu thuyền qua lại mỗi ngày. Quá nhiều tàu bị tấn công đến mức, tại thời điểm đó, khu vực biển gần Cape Hatteras được gọi là “Giao điểm ngư lôi”.
Chính quyền Mỹ không muốn người dân hoang mang, do đó thông tin về các vụ tấn công của tàu ngầm Đức không được tiết lộ vì lý do an ninh quốc gia. Trong nhiều năm, phần lớn người dân Mỹ không biết về tình hình nguy hiểm lúc đó.
Tuy vậy, các gia đình sống ở khu vực Outer Banks biết rõ sự thực này bởi họ đang tham gia cuộc chiến. Dù gần như mỗi ngày đều có tàu hàng bị tấn công, người dân ở gần bờ biển không có lựa chọn nào khác ngoài việc cố gắng sống bình thường.
Tàu chở dầu Dixie Arrow bị tàu ngầm U-71 bắn chìm ngoài khơi Bắc Carolina vào ngày 26/3/1942. Ảnh: Hải quân Mỹ.
Sau đó, hoạt động tuần tiễu của Hải quân và Lực lượng bảo vệ bờ biển cùng máy bay của Không quân Mỹ đã góp phần ngăn chặn các cuộc tấn công của tàu ngầm Đức.
Các khinh khí cầu đảm trách nhiệm vụ tìm kiếm U-boat từ trên không trong khi tàu thuyền dân sự có radio thu phát được cử đi tuần tra và quấy rối tàu chiến của Đức. Quân đội Mỹ xây dựng các trạm bí mật theo dõi và nghe tiếng động từ tàu ngầm ở nhiều địa điểm để phát hiện U-boat.
Nhiều người dân Mỹ sống gần bờ biển trong Chiến tranh Thế giới thứ 2 nhớ lại họ từng phải dán băng dính đen vào đèn pha xe hơi nhằm ngăn các tàu ngầm của Đức lợi dụng ánh đèn để tìm đường đi trong đêm tối.
Ngày 14/4/1942, tàu ngầm đầu tiên của Đức Quốc xã chìm sau khi đụng độ với Hải quân Mỹ tại vùng biển nước này. Trong vài tháng sau đó, thêm 3 U-boat bị đánh chìm dọc bờ biển Bắc Carolina.
Đến tháng 7/1942, chỉ huy lực lượng tàu ngầm Đức bắt đầu cảm thấy bất an. Ông ra lệnh cho các tàu ngầm còn lại chuyển phạm vi hoạt động sang phía bắc Đại Tây Dương và Địa Trung Hải.
Tàu chở dầu Dixie Arrow bị tàu ngầm U-71 bắn chìm ngoài khơi Bắc Carolina vào ngày 26/3/1942. Ảnh: Hải quân Mỹ.
Giáo sư sử học Gerhard Weinberg tại Đại học Bắc Carolina từng gọi cuộc chiến ngoài khơi nước Mỹ năm 1942 là “thất bại đơn lẻ lớn nhất của Hải quân Mỹ”.
Nhiều năm trôi qua, hầu hết bằng chứng về các vụ đụng độ với tàu ngầm Đức Quốc xã trong Chiến tranh Thế giới thứ 2 đã biến mất. Dưới đáy biển ngoài khơi Bắc Carolina là những phần còn sót lại của ít nhất 60 tàu chiến cùng số lượng không xác định ngư lôi, thuốc nổ.
Dù vậy, hầu hết người dân Mỹ không biết về giai đoạn cuộc chiến tranh lại lan tới gần đất nước này tới vậy.