Một hôm đang nhập thiền cùng các đệ tử thì một người đàn bà trẻ đẹp, tay bế đứa trẻ sơ sinh sầm sập bước vào. Đến nơi, nàng ném phịch đứa bé xuống trước mặt thiền sư, nói lớn: Con ông đây, giữ lấy mà nuôi.
Đại sư không mở mắt, miệng lẩm bẩm thốt ra hai từ như gió thoảng: Thế à!
Người đàn bà quày quạy bỏ đi. Đại sư lặng lẽ ra hiệu cho đệ tử đưa đứa nhỏ vào hậu viện chăm sóc.
Hai mươi năm sau, cũng vào một buổi sáng thanh bình, đại sư đang nhập thiền cùng các đệ tử thì người đàn bà kia xuất hiện. Bà ta tiến thẳng đến trước mặt đại sư, lớn tiếng: Con tôi đâu, đem trả đây. Cái mặt ông mà đòi có con à.
Lại cũng như hai mươi năm trước, thiền sư vẫn ngồi bất động, không mở mắt, chỉ mấp máy đôi môi: Thế à…
Cử tọa ồn ào bái phục đại sư. Thế là thiền đã đi vào tâm cốt, lấy làm khâm phục lắm.
Bỗng có tiếng nói phá vỡ sự im lặng: Tưởng gì, ở ta thì loại ấy có cả nghìn cả vạn.
Đám đông có tiếng bất bình: Có đúng thế không? Chứng minh đi.
Chẳng phải đợi lâu, mọi người đã nghe rành rọt: Thì đấy, ở ta có một số ông quan, bao nhiêu thư từ, bao nhiêu kiến nghị, bao nhiêu đơn tố cáo tham nhũng…trình lên, có ai nghe thấy câu trả lời nào của họ đâu. Thiền sư kia còn có hai câu: Thế à. Ở ta có những vị quan còn không thèm nói câu nào. Nhập thiền thế mới siêu hạng.
Dưới đám cử tọa lúc này chỉ nghe chung một tiếng thở dài thượt. Tất cả lại cùng nhập thiền…