Kiều nữ mê danh và những cuộc trao đổi thân xác
> Khi kiều nữ Việt lấy chồng đại gia
Nhiều cô gái mới vào nghề diễn nhận được những lời hứa hẹn giàu sang, nổi tiếng nhưng đều phải nếm trái đắng khi bị lừa mất cả tiền lẫn tình.
Ghé một buổi casting diễn viên, người ta không khỏi ngạc nhiên và cảm thán cho những cô gái trẻ đang ấp ủ giấc mơ thành đạt. Giấc mơ ấy, đa phần là ảo mộng và thi thoảng tệ hại hơn trở thành… ác mộng.
Chiêu Dương, một cô gái xuất thân từ Di Linh (Lâm Đồng), học xong lớp 12 quyết định về Sài Gòn tìm cơ hội lập nghiệp thành danh. Đang bán quần áo ở một cửa hàng, cô tham gia vài bộ phim nhỏ với những vai phụ. Thế rồi, cô gặp Hoa, nghe đâu là giám đốc một công ty phim và vừa hợp tác làm một bộ phim khá nổi tiếng.
Cô được Hoa “chiếu cố” ký một hợp đồng độc quyền. Hợp đồng này đúng là chỉ lừa được cô bé sinh năm 1994 với những điều khoản ràng buộc phi lý đến mức khó tin: tất cả thu nhập của cô phải chia cho công ty của Hoa 50%, kể cả những vai diễn không do Hoa móc nối.
Chưa hết, mỗi năm cô phải đóng cho Hoa 30 triệu đồng phí “trời ơi”. Cô vừa đưa xong một nửa số tiền thì nhận ra các cô diễn viên khác cũng bị dụ dỗ rủ ký hợp đồng và đều bỏ chạy.
Sau khi chia tay ngậm ngùi với 15 triệu đồng tích góp từ những tháng ngày dãi nắng dầm mưa, Chiêu Dương quyết định không nhờ ai cả, tự đi xin vai, đi casting cho ăn chắc. Thêm vài vai diễn, thường là osin hoặc em gái, Chiêu Dương cũng lai rai sống được.
Hải, một tên tuổi uy tín của làng điện ảnh, điện thoại cho Chiêu Dương, gọi tham gia một bộ phim anh ta làm. Khi cô gái hỏi về cát-xê, anh không nói rõ mà chỉ mập mờ: “Hãng phim sẽ quyết định, nhưng chắc không tệ”.
Tin tưởng vào phim đã làm trước đó cho Hải, Chiêu Dương quyết định tham gia và được báo là sẽ khoán luôn vai diễn. Thường mỗi phân đoạn phim, nếu là quần chúng thì bèo nhất sẽ là 100.000 đồng và nếu có thoại thì nhỉnh hơn. Sau khi đã đóng gần 30 phân đoạn, Chiêu Dương hỏi cát-xê, thì không thể tưởng tượng nổi, số tiền chỉ là một triệu đồng chẵn.
Khi Chiêu Dương phản ứng, Hải cho biết giám đốc của công ty là một phụ nữ nên chỉ trả có vậy và để anh ta nói với Trung, chồng của giám đốc, chi trả thêm cho. Chiều tối, Trung hẹn Chiêu Dương ra quán cà phê để “xử lý vụ cát-xê không thỏa đáng”. Khi gặp, thay vì giải quyết cho cô bé vụ phi lý của cát-xê, Trung rủ cô bé đi… khách sạn. Phẫn nộ, cô gái chửi toáng lên và bỏ về. Cho đến nay, vụ việc vẫn chưa ai thèm giải quyết.
Lan là một ca sĩ xuất thân từ Hà Nội quyết tâm Nam tiến tìm sự nghiệp. Cô lọt vào mắt xanh của Khương "trắng", một phó đạo diễn dày dạn kinh nghiệm. Sau vài tuần cà phê chạm ngõ, Khương cho Lan biết đã “chấm” cô vào vai thứ chính một bộ phim truyền hình 30 tập sắp bấm máy. Lan mừng rỡ vì không ngờ mới vào Sài Gòn, nghiệp ca hát chưa đến đâu đã bén duyên điện ảnh.
Tiền cà phê, ăn trưa, thậm chí gói thuốc hút của Khương cô đều chi trả hết. Để bước chân vào điện ảnh, một số đàn chị cho Lan biết còn phải hao tốn hơn nhiều. Chiều hôm sau, Khương gọi điện thoại hẹn Lan ra gặp ở quán cà phê Rita. Lấy cớ “em cần xem qua kịch bản để chuẩn bị cho vai diễn…”, Khương rủ Lan ghé vào một khách sạn.
Thấy cô ngần ngừ, Khương nói luôn: “Đi quay về, anh cần tắm nhanh một cái. Không có gì đâu, em đừng nghĩ khác”. Và khi gã bước ra từ phòng tắm, trên mình chỉ còn mỗi tấm khăn… mặt, Lan tung cửa chạy ra ngoài. Từ đó về sau, cô dứt khoát nói không với bất cứ lời đề nghị nào của các “nhà mần phim”.
Trường hợp bị lạm dụng tình dục, lợi dụng tiền bạc, vẫn chưa đáng sợ bằng vụ bị người yêu bán của diễn viên tên My. Sở hữu một vóc dáng “chuẩn không cần chỉnh”, một ngày đẹp trời, My lọt vào tầm ngắm của Tuấn, một diễn viên “có tuổi không có tên” nhưng được vài ba đạo diễn giao làm trợ lý. Tuấn ra sức khen ngợi và gợi ý cho My theo nghiệp diễn.
Chẳng rõ, Tuấn ăn nói dẻo thế nào, My chấp nhận bỏ nhà đến ở với y như vợ chồng. Cuộc sống của cả hai lay lắt như đèn gặp bão chỉ chực tắt vì thu nhập của 2 diễn viên quần chúng không thoại chưa đủ để đổ xăng xe đi đến điểm quay phim. Tuấn thì mãi mãi sẽ không có vai diễn tốt vì “ngoại hình kém, diễn xuất tồi, thiếu thông minh sắc sảo” nhưng My thì khác.
Với ngoại hình bắt mắt và khá thông minh, My liên tục được mời đi đóng phim và giá trị của vai diễn lẫn số lượng phân đoạn tăng dần theo thời gian. Do quá cần vai diễn và được lời đề nghị “tìm giúp một cô bạn gái”, Tuấn bèn giới thiệu "vợ" mình cho một đại gia ngành dầu khí. Chẳng những vậy, những buổi “gặp gỡ thân mật”, Tuấn đều chở My đến điểm hẹn và sau đó ngồi… chờ.
Để thuyết phục cô hợp tác với đối tác trong “phi vụ hiểm nghèo”, hắn thủ thỉ: “Đây là đại gia, sẽ bỏ tiền ra làm phim, hai đứa mình có cơ hội đóng vai chính”. Sau vài lần “ký kết hợp tác”, cô bỏ hẳn người tình và không lâu sau đó, cũng chia tay với gã đại gia dầu khí.
Mai là một diễn viên cũng có nhan sắc, chưa một ngày học qua trường lớp nên chỉ nhận được những vai diễn… chẳng ai buồn nhớ. Một hôm, nghe casting phim có tựa đề khá "hot" của đạo diễn cũng vào hàng tên tuổi, Mai liền tìm đến gặp phó đạo diễn với đề nghị: “Cát-xê em không lấy đâu, và sẽ bồi dưỡng cho anh thêm 15 triệu”. Gã phó đồng ý ngay.
Tối hôm đó, hắn gọi cô gái ra gặp ở quán cà phê rồi… sáng hôm sau đưa cô về nhà trọ. Nhận xong tiền bồi dưỡng, gã phó lại điện thoại, lần này giọng nói van vỉ, mềm mỏng như ru: “Anh nói với đạo diễn rồi, ổng đồng ý nhưng... ổng thích em!”. Thấy cô gái còn ngần ngừ, gã tiếp luôn: “Phải chấp nhận hy sinh em à, đây là cơ hội không dễ có đâu”.
Nhưng sau cuộc trao đổi tình ái, khi phim bấm máy, Mai nhận ra vai diễn của mình chỉ là một “số phận mờ nhạt”, không có đất diễn. Cô bèn gọi cho gã phó phản ứng nhưng cũng đành cho qua vì không có bằng chứng.
Theo Nông Thôn Ngày Nay