Chẳng thể đến với nhau dù anh là người tốt

Nhiều lần cố ép mình quên anh để đi tìm hiểu những người đàn ông khác nhưng không thể.
Ảnh minh hoạ: Internet

Tôi sinh ra trong một gia đình giàu có, từ nhỏ được bố mẹ đưa qua Mỹ du học và định cư tại đây được hơn 10 năm. Trên xứ người, tôi từng trải qua mối tình đầu với người bản xứ. Khi tình yêu đầu tan vỡ, tuy rất đau khổ nhưng tôi đã vượt qua và sống rất hạnh phúc với thầy cô và những người bạn tốt. Có khi lòng thấy cô đơn nhưng nghĩ đến nỗi đau mình trải qua lại thôi không muốn mở lòng với ai.

6 năm sau, khi hoàn tất tấm bằng thạc sĩ, tôi có thời gian đã về Việt Nam thăm gia đình. Trước chuyến bay vài tháng, tôi đã quen anh trên mạng. Ban đầu chúng tôi chỉ là trò chuyện bạn bè. Tôi rất thích thú nghe anh kể những câu chuyện của anh vì với tôi mọi thứ vừa lạ lẫm lại vừa khiến người xa xứ có cảm giác thân thương. Anh là người bạn khác phái người Việt mà tôi nói chuyện sau hơn 10 năm trời ở Mỹ (vì môi trường sinh sống của tôi luôn là những vùng quê ít người sinh sống, người Việt lại càng không có). Anh xuất thân nhà nông, lên thành phố bươn chải vừa học vừa làm, giờ đã có công việc ổn định.

Vì nhận ra thế giới của chúng tôi rất khác biệt, tôi không dám cho phép mình yêu anh, tuy trong lòng cũng quý mến nhưng cuộc sống luôn không nằm trong tầm kiểm soát của mình. Tôi trở về Việt Nam, chúng tôi đã có một thời gian bên nhau ngắn ngủi nhưng thật hạnh phúc. Cái cảm giác yêu và được yêu sống lại trong tim sau nhiều năm vô cảm.

Không nằm ngoài dự đoán, mẹ tôi đã phản đối vô cùng kịch liệt về mối quan hệ này. Mẹ thậm chí thuê thám tử điều tra về thân thế và quá khứ của anh. Khi biết anh có lý lịch trong sạch, không gái gú rượu chè cờ bạc, mẹ đã nói: “Mình không chê người ta nghèo là xấu nhưng "nồi nào thì úp vung nấy", nếu tụi con đến với nhau thì một là con đưa nó qua Mỹ, hai là con về Việt Nam với nó. Một người đàn ông ngoài 30 qua Mỹ, tiếng Anh không rành, qua đó làm được cái gì? Còn con từ nhỏ đã được bố mẹ bao bọc, không biết xã hội Việt Nam thế nào, về đây con có sống nổi không? Mẹ không cần con phải lấy đại gia nhưng nếu không lấy người ngang tầm với gia cảnh nhà mình thì con ít nhất cũng nên lấy người từng sống và làm việc ở nước ngoài. Khi đó hai vợ chồng mới có thể chung sức tạo dựng cuộc sống vững vàng”. Qua ngày hôm sau, mẹ lập tức bắt tôi quay về Mỹ.

Anh là người tốt, từ trước đến giờ không bao giờ lợi dụng tôi điều gì, sống rất tình cảm và yêu quê hương. Anh bảo tôi hay là về Việt Nam sống với anh, có cơm ăn cơm, có cháo ăn cháo. Tôi hiểu đối với người phụ nữ, thời gian có hạn. Anh đã bảo: “Em cứ làm những gì cho là đúng, muốn thì có thể ra ngoài quen những người khác, hay em muốn đi lấy chồng cũng được. Nhưng anh lúc nào cũng chờ em ở đây, khi nào em thấy những người đó không thích hợp thì cứ quay về với anh”. Tôi tuy ngoài miệng nói sẽ quên anh nhưng trong lòng “Bỏ thì thương mà vương thì tội”, nhiều lần cố ép mình quên anh để đi tìm hiểu những người đàn ông khác nhưng không thể.

Giờ đây đã hơn một năm rồi, chúng tôi vẫn ngày ngày trò chuyện như hai người bạn tri kỷ. Chúng tôi đã nhiều lần tan hợp vì những áp lực gia đình, xã hội và địa lý nhưng không hiểu sao đến giờ này vẫn không thể xa nhau, mặc dù tương lai phía trước không biết ra sao.

Theo Theo Vnexpress