Tôi và anh làm chung công ty và bắt đầu yêu nhau cách đây năm năm, lúc đó tôi và anh đều có gia đình riêng, tôi có một con gái, anh có một con trai. Tôi vì buồn chồng gái gú nên tâm sự với anh như một người bạn, anh thì nói không còn tình cảm với vợ nhưng vì con, vì tình nghĩa nên không bỏ vợ được (anh rất thương con). Chuyện gì đến đã đến, chúng tôi yêu nhau say đắm như mới yêu lần đầu, rồi tôi ly dị để lại con gái cho chồng nuôi để không áy náy với chồng, còn anh vẫn ở với vợ vì thương con.
Một ngày vợ anh phát hiện ra mối quan hệ này, tôi và chị đã gặp nhau, chị xin tôi hãy dừng lại và bảo: Đàn ông muốn thêm không muốn bớt, là những người phụ nữ nên thương nhau, đừng vì đàn ông mà làm khổ lẫn nhau. Chồng chị sẽ không bỏ chị vì đã có tình nghĩa hơn 10 năm trời, cũng không bỏ em nếu em cứ chấp nhận sống âm thầm bên anh như thế này. Chị cũng không bỏ anh vì tuổi thơ của chị đã không có cha, chị hiểu một đứa trẻ không cha sẽ như thế nào, không muốn con giống như chị ngày xưa. Nếu giữa hai người anh không thể bỏ ai thì là phụ nữ với nhau, chị lại có với anh một đứa con nên xin em hãy bỏ cuộc, đừng làm khổ con trẻ, đừng làm khổ chị.
Chị nói chỉ cần tôi kiên quyết bỏ là được, còn khuyên tôi nên chọn một người ly dị vợ hoặc chưa vợ để làm người đàn ông cho riêng mình; chọn đàn ông có vợ chỉ thiệt thòi vì lúc vui là vậy, khi ốm đau bệnh tật chỉ có mình mình chịu, không ai chăm sóc vì họ còn có gia đình. Chị nói rất có lý và tôi đã đồng ý nhưng anh vẫn đến bên, thêm nữa bản thân lại cô đơn, cần một chỗ dựa. Vì anh, tôi hy sinh gia đình, con gái, rất cần anh, chúng tôi lại lao vào nhau. Sau đó chị phát hiện tôi không giữ lời hứa, hẹn gặp chúng tôi để nói chuyện rồi dùng những lời lẽ hết sức nhẹ nhàng nhưng cay nghiệt xúc phạm tôi.
Chị nói bao lâu nay không làm ầm ĩ, không động đến tôi mà chỉ dùng những lời nhỏ nhẹ để phân tích cho tôi hiểu, chị tin mỗi con người đều có lương tâm, chị bảo đã sai lầm vì thật sự tôi không như chị nghĩ. Chị còn nói những chị em làm nghề đứng đường nếu gặp một người cư xử như chị họ cũng sẽ buông tay, còn tôi có ăn học mà sao lại không bằng một đứa đứng đường. Tôi khóc và anh đã bảo vệ tôi trước mặt chị, anh nói “Lỗi là do anh, anh không muốn thì ai làm gì được. Em đừng nên nói nặng lời quá”.
Sự nanh nọc của chị đã thể hiện rõ nhất lúc này, nanh nọc một cách rất nhẹ nhàng, chị nói “Anh à, tới giờ phút này em rất tự hào khi nghe anh nói như vậy. Em đã không lấy nhầm chồng, anh là người đàn ông rất quân tử, dám làm dám chịu, nhưng em xin lỗi anh, nếu chỉ có đàn ông ham muốn mà không có đàn bà lăng loàn thì làm sao anh làm được. Cô ta không nằm xuống sao anh nằm lên? Cô ta không vào khách sạn với anh thì sao anh có thể...? Lỗi không phải mình anh, nếu nói như anh thì cứ đàn ông thích là đàn bà chịu thì anh biết em đã ngủ với bao nhiêu người chưa”. Lúc này tôi thấy với người như chị thì tôi phải tự bảo vệ mình. Tôi đã nói “Tình yêu không có tội”.
Chị bảo: Đúng, tình yêu không có tội, vậy em hãy nói chồng chị chứng minh tình yêu của anh đi. Anh thương con, chị giao con cho anh, anh tiếc tài sản làm ra chị giao hết cho anh. Nếu hai người yêu nhau hãy sống thật hạnh phúc, hãy nói anh làm như vậy. Tôi đã nhìn anh và anh im lặng, không thể bỏ chị. Tôi biết vì anh từng nói như vậy.Tôi biết thân phận mình nên đã hứa sẽ dừng lại, chị cũng nói sau lần này dù hai người có dừng lại hay không chị không quan tâm nữa. Lần này chị hẹn gặp là muốn cho tôi biết đàn ông muốn thêm không muốn bớt, còn chuyện đàn ông nói chán vợ là bình thường, vì nếu nói yêu vợ thì làm gì có người đàn bà nào cho ngủ chung. Tôi thực sự thấy chị quá đáng sợ.
Một năm sau đó, tôi và chị cùng sinh con, chị không hay biết gì vì nghĩ mọi thứ đã chấm dứt. Đến khi con tôi và con chị được 10 tháng, chị phát hiện và gọi tôi, hỏi tôi đó có phải con anh? Anh không cho tôi nhận, nói đừng làm tổn thương chị nữa. Tôi cũng biết mình có lỗi nên nói với chị không phải con anh, chị nói với tôi “Chị biết, đó là con anh, chỉ cần em nói thật chị sẽ tự thu xếp. Em hãy suy nghĩ thật kỹ, sau này khi con em biết nói, biết cảm nhận, những lúc đêm hôm con ốm đau bệnh tật, con hỏi về ba thì người mẹ sẽ rất đau lòng. Làm mẹ đơn thân không phải dễ". Vì nghe lời anh tôi vẫn chối, chị bảo “Nếu lần này em không nhận thì lần sau dù em muốn chị cũng không biết gì hết, sẽ không buông anh ra. Còn nếu nhận chị sẽ ra đi". Tôi vẫn kiên quyết không nhận.
Rồi chị ra điều kiện với anh không được đi công tác dù bất cứ lý do gì, nếu có phải gửi lịch của công ty anh cho chị xem. Vậy là từ đó một tuần anh không thể ở với mẹ con tôi ba đêm như trước tới giờ. Cái gì đến cũng phải đến, những lúc đêm hôm con ốm đau bệnh tật chỉ mình tôi (trước đây anh sẽ giả bộ nói đi công tác nếu con bệnh), nhiều lúc thấy con nằm ngủ một mình tôi thương quá mà không biết làm sao. Tôi phải lấy lại công bằng cho con mình nên tìm gặp chị và thú nhận đó là con anh, xin chị cho con được ở với ba một tuần ba đêm. Chị kêu tôi hãy nói điều này với anh.
Chị lạnh lùng mặc cho tôi hết lời cầu xin; trẻ con đâu có tội gì, tại sao con tôi phải chiu đựng như vậy? Anh lại nói “Đừng làm tổn thương chị nữa, mỗi ngày anh tranh thủ vài tiếng là được rồi". Sao anh lại có thể như vậy, giờ tôi hiểu chị nói đúng, tôi biết anh rất thương chị. Tôi lại gặp chị với hy vọng có thể làm chị thay đổi, xin cho con tôi một vị trí như con chị. Không ngờ chị quá nhẫn tâm, lạnh lùng và những điều chị nói ra làm tôi thấy chị thật quá ác độc, đáng sợ và mưu mô.
“Em à, khi chị hỏi em về đứa bé, em đã chối bỏ. Chị đã nói chuyện với anh, biết anh không bao giờ bỏ chị, anh cũng sẽ cố gắng không làm tổn thương chị nữa, vì thế chị chọn cách hy sinh đời mình cho con chị có cha. Chị còn trẻ, nếu chia tay chắc chắn sẽ đi bước nữa, lại có con, lúc đó hai đứa con chị rất khổ sở vì phải sống với cha dượng. Hơn nữa người chồng mà chị đem hết tuổi thanh xuân gửi gắm, đem hết tình yêu thương đối đãi vẫn làm tổn thương chị thì người sau chắc gì tốt khi chị đã có một chồng hai con? Cha dượng làm sao bằng cha ruột?
Chồng chị không phải người chồng tốt nhưng là một người cha tốt, chị sẽ vì con mà sống. Hơn nữa chị muốn em phải trả giá cho những gì gây ra. Em muốn chị cho con em một vị trí, cho con em được có ba, cho em được có chồng một tuần ba đêm, nếu chồng chị muốn cho thì anh đã cho, em hiểu không. Anh mà muốn chị ngăn không được, còn nếu chị được chọn vị trí cho con em sinh ra, nhất định sẽ chọn cho nó vị trí tốt nhất vì trẻ con vô tội.
Em là mẹ ruột nó, có thể chọn vị trí đàng hoàng nhất cho nó mà em không chọn, bắt nó phải sinh ra ở vị trí thấp hèn nhất, vị trí con hoang, con của vợ bé. Em bắt nó lớn lên phải chịu sự cười chê của bạn bè, bắt nó phải sống thiếu tình cảm của cha, em là mẹ nó còn đối xử tệ thế thì tại sao lại bắt chị phải tốt với nó? Chị biết trẻ con vô tội nhưng đâu bắt con em như vậy, chính là em bắt nó thế đấy chứ. Như vậy, nó mới hai tuổi thôi, chưa đâu em, khi lớn một chút em sẽ còn đối diện với nhiều điều hơn nữa. Khi con biết nói, biết cảm nhận, em sẽ đau lắm mà không biết phải làm gì để tốt hơn cho nó.
Chị không đánh em, không sỉ vả em, không xúc phạm em, cách đó thường lắm. Chị chọn cách này, đó là sự trả thù ngọt ngào nhất dành cho em. Nếu lỡ may chị có chán ghét chồng vẫn ở với anh để con chị có cha, để về già chị có người bầu bạn, chăm sóc. Chị sẽ không bao giờ chia tay anh vì tại sao lại phải bỏ một người giúp việc quá tốt, yêu thương con chị hết lòng, chăm sóc chị rất chu đáo từ miếng cơm đến giấc ngủ? (Anh đang bù đắp những tổn thương đã gây ra cho chị). Đã thế anh lại không nhận lương nữa chứ, mỗi tháng còn phụ chị tiền lo cho con, chị có chán vẫn sẽ không bỏ. Em sống mà không có chồng lúc đau yếu, nhìn con thơ thèm cha em sẽ tự gặm nhấm những chuyện em làm. Đánh em chỉ làm bẩn tay chị, chị trả thù rất ngọt ngào phải không em”.
Tôi đau điếng với những lời chị nói và quả thật mỗi khi nhìn con tôi lại hận mình, hận người đàn bà đó vô cùng, con tôi có lỗi gì. Chị là đồ hèn, thà chị đánh tôi, chửi tôi tôi sẽ không hận, chị là người đàn bà thật độc ác. Rồi chị âm thầm to nhỏ với anh, giờ mỗi tuần con được ngủ với anh ba ngày nhưng không có tôi mà là ngủ với chị và con chị.
Anh nói chị cũng thương nó vì chị nói con nít không có lỗi, sao phải ghét bỏ nó. Chị nói hãy để nó có ông bà nội, cô chú, anh chị. Chị đã toan tính, mưu mô, làm anh thay đổi. Anh giờ đây không còn là anh của tôi ngày nào, chỉ thương chị. Anh luôn nhắc chị, nói với tôi rằng chị hiền, anh đã làm tổn thương chị và muốn bù đắp. Chị ngoài làm việc ra không phải cơm nước dọn dẹp nữa, anh đã làm thay. Anh muốn chị sống vui vẻ, muốn lo cho chị từ bữa ăn đến giấc ngủ như chị từng lo cho anh, còn chị hưởng thụ như lẽ tự nhiên mà không biết quan tâm anh.
Anh muốn dừng lại với tôi, nói sẽ chu cấp cho con và đón con lên ở với anh một tuần ba ngày. Chị đã tính toán, mưu mô để bắt anh phải rời bỏ mẹ con tôi, chị thật đáng sợ. Chị muốn tôi và con phải sống âm thầm, lặng lẽ, tủi nhục. Chị làm ra vẻ cao thượng khi để anh đem con về nhà nhưng thực chất tôi biết chị đã tính toán để anh rời bỏ tôi chứ không phải tốt như vậy. Giờ tôi phải làm sao để con mình có cha, làm sao để giữ được anh dù một ngày chỉ vài tiếng gặp gỡ. Tôi đã đánh đổi con gái, gia đình để theo anh, sao anh lại nỡ bỏ rơi tôi vào lúc này? Hai đời chồng, hai đứa con sao tôi có thể làm lại? Không lẽ tôi phải cô đơn tới già khi mới hơn 30 tuổi sao? Hãy chỉ tôi cách nào để đối phó với người vợ quá mưu mô và xảo quyệt của anh? (Thanh)