Stephane T., 49 tuổi, là một trong số khán giả tại nhà hát Bataclan bị bắt làm con tin trong vụ khủng bố đẫm máu ở thủ đô Paris của Pháp hôm 13/11. Đến giờ, anh vẫn chưa thể quên được 150 phút kinh hoàng trong tâm điểm của vụ khủng bố, nơi anh cùng nhiều người khác bị các tay súng đưa ra làm bia đỡ đạn chống lại đặc nhiệm Pháp, theo tờ L’Humanité.
"Đây là lần đầu tiên tôi đi xem ban nhạc Eagles of Death Metal tại nhà hát Bataclan. Không khí ở đây rất tuyệt, ca sĩ nổi tiếng và hấp dẫn. Tôi đang ngồi trên ban công nhà hát, đối diện với sân khấu thì bắt đầu nghe thấy những âm thanh lạ vọng lên từ dưới lầu. Lúc đó, tôi không hiểu có chuyện gì. Một người ngồi trước tôi nói: 'Tôi nghĩ đó là pháo, tôi ngửi thấy mùi thuốc pháo'. Nhưng không phải…", Stephane kể lại.
Stephane đột nhiên nhìn thấy tay chơi ghita của ban nhạc ngừng lại và chạy trốn rất nhanh ra sau cánh gà. Mọi người tản sang hai bên, tiếng la hét vang lên ngày càng lớn. Anh bắt đầu tìm cách chạy trốn, vòng ra sau ban công, nơi các cánh cửa dẫn tới các cầu thang xuống tầng trệt.
"Tôi tự nhủ sẽ chạy ra khỏi đây qua đường này. Nhưng rồi nghĩ lại nếu tôi xuống, có nguy cơ sẽ giáp mặt với chúng và sẽ ăn đạn. Tôi chạy ngược trở lại ban công, chúng tôi có 4-5 người ở đó", người đàn ông cho hay.
Từ đây, lần đầu tiên, anh nhìn thấy hai tên khủng bố đang lăm lăm khẩu AK trong tay. "Chúng chạy ra cánh gà, xả súng liên tục trong 4-5 phút và nạp đạn nhiều lần. Chúng bắn lên phía trên vài loạt đạn, chắc là để giết ai đó hoặc nhắm vào những ai đang cố chạy trốn. Tôi không thực sự rõ vì lúc đó chúng tôi nấp kỹ giữa các hàng ghế. Song nguy cơ là chúng vẫn có thể nhìn thấy chúng tôi, một số người khác cố trốn sau cánh cửa".
Lát sau, hai tên khủng bố tiến lại và nói: "Bọn tao sẽ không giết các người, hãy đi theo bọn tao". Stephane và khoảng 20 người khác bị dồn sang bên trái ban công. "Dường như có một tên khủng bố thứ ba, nhưng tôi không biết chính xác hắn ở đâu. Có thể hắn chính là kẻ đã bị cảnh sát bắn hạ và kích nổ đai thuốc nổ quấn quanh người", anh kể lại.
Chúng yêu cầu nhóm con tin đi vào một hành lang dẫn ra phố Saint-Pierre Amelot. Hành lang lúc này bị bịt kín, cánh cửa bị khóa và cuối hành lang là cầu thang dẫn ra hậu trường.
Trong vòng vây khủng bố
"Đây chính là nơi mà chúng tôi đã trải qua hai tiếng rưỡi đồng hồ với hai kẻ khủng bố. Hai tên khủng bố bắt đầu nói: 'Các người có thể cảm ơn Tổng thống Hollande, vì nhờ ông ta mà các người phải chịu cảnh này. Các người đã khiến vợ con chúng tao tại Syria sống dưới làn bom đạn. Chúng tao thuộc tổ chức Nhà nước Hồi giáo (IS) và ở đây để trả thù cho gia đình, người thân của chúng tao vì sự can dự của Pháp vào Syria', chúng nói bằng tiếng Pháp pha giọng Bắc Phi."
Hai kẻ khủng bố ngồi ở hai đầu. Ba con tin bị chúng bắt ngồi trước cửa ra vào còn những người khác, trong đó có tôi, áp mặt vào cửa sổ hướng ra con phố nhỏ. Qua một trong các cửa số đó, chúng xả súng ra ngoài, có thể là nhắm vào nhóm cảnh sát bắt đầu tới bao vây quanh Bataclan.
"'Ngồi hướng ra phía các cửa sổ và cho chúng tao biết nếu nhìn thấy cảnh sát hoặc lính bắn tỉa trong các căn hộ đối diện', chúng ra lệnh. Tôi đã ngồi ở vị trí đó suốt hai giờ. Hơi kỳ lạ vì trước mặt tôi, trong một căn hộ đối diện, tôi nhìn thấy màn hình tivi sáng. Ánh sáng thay đổi liên tục khiến tôi sợ hãi và bối rối. Lúc đó, tôi nhìn thấy hai cảnh sát mặc áo giáp chống đạn và cầm súng tiến vào con phố từ bên phải. Họ nhìn về phía chúng tôi, gật đầu ra hiệu như thể muốn hỏi chúng tôi điều gì đó. Nhưng chúng tôi không cử động và họ rút lui".
Bọn khủng bố dùng con tin để truyền thông điệp tới cảnh sát: "Nói với họ rằng bọn tao có con tin, rằng chúng tao muốn thương lượng và cần một bộ đàm". Trong số các con tin, chúng tìm được hai anh em và lệnh cho một người truyền thông tin tới cảnh sát rằng: "Chúng có vũ trang, có mang đai thuốc nổ và các anh phải lùi lại". Bọn chúng nói với anh này: "Nếu mày không quay lại trong hai phút, tao sẽ bắn chết em mày".
"Đây là lần đầu tiên trong đời tôi đối mặt khủng bố và không biết mô tả cảm giác của mình ra sao. Sợ hãi ư? Không, lúc đó tôi không biết sợ là gì mà chỉ nghĩ đến gia đình, thấy hối tiếc những việc mình chưa làm xong. Bây giờ tôi có thể thấu hiểu cảm giác của một hành khách khi phi công thông báo máy bay gặp sự cố và chúng ta có thể sẽ chết", Stephane thổ lộ.
Những nghi phạm khủng bố tham gia vụ tấn công ở Paris. Đồ họa: Tiến Thành.
Chúng nói tiếng Pháp với các con tin nhưng khi trao đổi với nhau, chúng dùng tiếng Arab. Stephane có cảm giác chúng rất quyết tâm, phấn khích và hài lòng với những gì đang làm. Có lúc một tên khủng bố hô lên: "Tao đã bắn trúng một tên, nó đang gọi điện".
Khi có con tin nói với chúng rằng những người bị thương đang rên la trong nhà hát cần được cứu giúp, chúng bật cười và nói: "Các người đáng lắm, giống như vợ con chúng tao ở Syria".
"Chúng ăn mặc giống như mọi người khác, ngoại trừ chiếc áo màu đen. Tên trẻ hơn, khoảng 25-35 tuổi, tỏ vẻ khúm núm, chắc hẳn tên kia là cấp trên. Rồi tôi thấy hơi ngạc nhiên khi chúng có vẻ bất hòa, bắt đầu tranh cãi với nhau, nhất là khi thương lượng với cảnh sát. Chúng tranh cãi suốt 15 phút về việc cung cấp cho cảnh sát số điện thoại để liên lạc", Stephane cho biết.
Bia đỡ đạn
Sau 4 hay 5 cuộc trao đổi qua điện thoại, chúng yêu cầu con tin gọi cho kênh truyền hình BFM và ITélé nhưng không thành công. "Mọi việc khá rõ, chúng ở đây để giết chóc, nhưng tôi có cảm giác rằng chúng không thống nhất được thời điểm hành động", Stephane nói.
"Lúc đó tôi nghĩ rằng những giờ phút cuối cùng đang đến. Những kỷ niệm ùa về trong đầu. Tôi không biết liệu sự việc có thể diễn biến theo cách nào khác, hay chúng sẽ kích hoạt đai bom cùng chúng tôi, hoặc bắn chết hết tất cả mọi người. Lúc đó, tôi thậm chí không nghĩ tới một cuộc đột kích của cảnh sát".
Khoảng nửa đêm, một phát súng vang lên làm thủng một lỗ trên cửa hành lang. Những con tin hét lên: "Ngừng bắn, chúng tôi ở ngay sau cánh cửa!" Rồi bắt đầu có nhiều tiếng động, hai tên khủng bố hiểu rằng cảnh sát đang cố xâm nhập vào hành lang.
"Chúng gom chúng tôi lại làm bia đỡ đạn và đứng lui về phía cầu thang. Đội đặc nhiệm tiến vào với một chiếc khiên chắn đạn lớn. Ánh sáng tắt ngúm, cảnh sát tung lựu đạn gây choáng. Quả đầu tiên nổ ngay gần chân tôi, tôi ngã xuống, sau đó là quả thứ hai. Lúc đó tôi nhìn thấy một trong hai kẻ khủng bố, cách tôi có một mét, một tay hắn nắm chặt khẩu AK, tay kia đặt trên khối thuốc nổ. Nhưng hắn chưa kích hoạt ngay đai thuốc nổ, tôi không biết tại sao".
"Nếu hắn làm vậy, chắc tôi không còn có thể ngồi đây để kể chuyện. Đạn bắn khắp nơi, cảnh sát tiến vào. Ngay lập tức tôi và các con tin nằm rạp xuống, tai bị ù vì tiếng nổ của lựu đạn choáng. Nhìn thấy robot của đặc nhiệm BRI tiến vào, tôi giơ tay ra hiệu và họ kéo tôi cùng những người khác ra phía ban công. Tại đây, họ lột áo sơ mi của tôi để đảm bảo tôi không có thuốc nổ trong người và rằng tôi không phải là khủng bố".
Cảnh sát đưa Stephan cùng các con tin khác ra ngoài và nói: "Không nhìn xuống dưới". Nhưng anh không cưỡng lại được và nhìn quanh. "Dưới đất, tôi thấy rất nhiều thi thể, người này chồng lên người kia, máu ở khắp nơi… Thật kinh khủng. Nhưng tôi không ngạc nhiên vì trong suốt 2 giờ trước đó, tôi đã nghe thấy những tiếng rên rỉ, những lời kêu cứu…"
Bước ra ngoài, Stephan vẫn như đi trên mây và tự nhủ: "Đây có phải là sự thực hay vẫn là một giấc mơ". Cảnh sát trấn an: "Các bạn đã an toàn, không còn gì phải sợ nữa", và anh tin điều đó, vì có thể thấy một lực lượng lớn cảnh sát đã được huy động tới hiện trường.
"Một bác sĩ bước lại và bảo tôi: 'Anh không bị thương, nhưng anh sẽ phải điều trị dài'. Lúc đó tôi không hề hiểu vị bác sĩ đó nói gì. Không bị thương mà vẫn phải điều trị?Thế là thế nào?", Stephane tự nhủ.