Bản án chưa kết thúc

TP - Chị ngồi trên giường, với cái bụng bầu năm tháng. Ngày mai chồng chị sẽ bị dẫn ra pháp trường. Án tử hình. Bị xử bắn. Một cảm giác lạnh lùng man rợn trào lên khi chị tưởng tượng ra cái mũi súng chĩa về phía anh. Người đàn ông bịt mắt bị trói vào cây cột.

> Các cô gái thường thấy John hấp dẫn hơn Hùng
> Lại chìm vào đêm

Đến đó thì thôi, chị không dám nghĩ nữa, về cái phát súng hành quyết cuối cùng để kết thúc số phận người chồng. Phát súng kết thúc câu chuyện ồn ào về vụ án động trời mấy tháng nay.

Đứa con năm tháng có lẽ giờ này đang nằm ngủ say trong bụng chị. Nó sẽ vẫn ngủ ngon và không hề biết chuyện gì đang xảy ra. Những ký tự mờ ảo đang viết dần để khởi đầu cho bản lý lịch ít sáng sủa của nó.

Mấy tháng nay chị không đi siêu âm để chẩn đoán giới tính đứa con như cách mà các cặp vợ chồng vẫn làm. Niềm vui được làm mẹ của chị mới chỉ khởi sự với bao xao xuyến mong chờ đã bị vùi dập vì cái tin chồng phạm pháp. Đúng vào cái ngày định mệnh đó.

Cái ngày chị biết tin mình có thai, đang đợi anh về để chia sẻ niềm vui. Hẳn anh sẽ mừng quýnh lên. Chị đi đi lại lại trong nhà, nấu nướng một bữa cơm tối thật ngon. Xong xuôi bầy ra mâm, chụp cái lồng bàn đợi chồng. Hy vọng cái tin đứa con sẽ làm cho anh thay đổi. Biết đâu được. Đã có rất nhiều người đàn ông ngang tàng phá phách, bỗng nhiên hiền lành lương thiện khi biết mình sắp được làm bố.

Có lẽ đối với người đàn ông, đứa con là bản sao của mình, và họ không muốn cái bản sao ấy bị méo mó nên luôn có ý thức phục thiện. Chị trằn trọc nằm đợi đến nửa đêm thì anh về, mặt tái nhợt, cánh tay dính đầy máu.

Anh không ở lại được nữa, có ai hỏi em cứ bảo không biết cho khỏi liên lụy. Anh nói chừng đó rồi lủi về phía sau nhà đi thẳng. Chị chẳng hiểu rõ chuyện gì vừa mới xảy ra. Nhưng qua vết máu ở cánh tay chồng, chị cũng thoáng đoán ra có chuyện chẳng lành.

***

Chị gặp anh lần đầu trên một chuyến xe. Hai người ngồi cạnh nhau ở dãy cuối cùng. Một cô gái nhỏ nhắn tuổi ba mươi ít nhan sắc. Một chàng trai cũng mới ngoài ba mươi nhưng trông vẻ già dặn trải đời. Họ ngồi cạnh nhau suốt sáu tiếng đồng hồ chuyện trò.

Tình duyên bắt đầu từ đó. Những cuộc tình tàu xe luôn bất ngờ và diễn ra nhanh chóng. Chị biết tiềm năng nhan sắc của mình mỏng mảnh. Với lại ở cái tuổi ba mươi gái quê mà chưa kiếm được chồng là người ta dèm pha. Thế là sau vài lần qua lại, chị đồng ý lấy anh để có một tấm chồng. Anh là một tay giang hồ ất ơ, nay đây mai đó làm đủ thứ nghề thượng vàng hạ cám để kiếm sống. Trai giang hồ gặp gái hiền nhu.

Chị cũng không hiểu vì sao mình lại cảm mến được anh ấy một cách dễ dàng như thế. Có lẽ là cách nói chuyện của anh, một tay sõi sành chuyện đời và tình trường luôn biết cách làm cho phái nữ xiêu lòng. Chị biết rõ anh là người ham chơi, phá phách, thích phiêu du lang bạt nay đây mai đó. Thế mà vẫn yêu.

Hình như khi yêu người ta mù quáng. Cũng có thể là bởi người con gái nhà quê quá dễ tin và tự tin rằng có thể thay đổi được tính cách của người đàn ông. Chị quyết định lấy anh bất chấp những lời can ngăn của người thân.

Cuộc hôn nhân không tổ chức cưới hỏi, chỉ có hai nhà qua lại làm một mâm cơm cúng cáo tổ tiên. Được chính quyền công nhận trai chưa vợ gái chưa chồng. Thế là nên ngãi. Chị cắp áo quần theo anh về quê chồng ở một vùng quê miền Trung.

Nói anh là trai chưa vợ thì không đúng lắm. Sau khi lấy nhau chị mới biết thực hư chuyện này. Cái tính lang bạt kỳ hồ đã cho anh những cuộc tình thoáng qua ở ba miền đất nước. Những người vợ không giá thú. Những người đàn bà cả tin đã bị anh lừa và cam chịu mang giọt máu rơi vãi của anh. Bao nhiêu đứa? Chị hỏi. Anh ậm chừ. Chẳng rõ, hai hay ba gì đó. Chị sôi gan khi biết tin nhưng sự đã rồi, có tức giận cũng phải cam chịu.

Phận đàn bà lấy chồng thì dù đức ông chồng kia có xấu xa đi chăng nữa vẫn khó có thể chối bỏ. Thà có chồng chẳng ra gì còn hơn ế chổng mông. Với lại, nếu bỏ anh thì chị biết bám vào đâu. Trở về quê ngoại càng không được. Làm sao tránh khỏi những lời sỉ vả của người thân xóm làng. Đã bảo đừng lấy cái thằng cù bất cù bơ đó rồi mà không nghe, bây giờ ráng mà chịu.

Một tháng sau khi chị về ở với anh đã xảy ra cơ sự. Anh đi bắt trộm gà của nhà hàng xóm. Biết, người ta đến thẳng nhà chửi. Lúc ấy anh đang sung sướng cụng ly nhắm mồi gà ở nhà người bạn cùng hội cùng thuyền. Chị cắn môi nghe người ta chửi.

Đồ cái lũ ăn cướp ăn trộm. Bà nói cho mà biết ăn của bà thì đừng hòng nuốt trôi. Cái ngữ đàn bà như mày cũng chẳng ra gì. Đồ đàn bà không biết dạy chồng. Này con đĩ kia, chồng ăn cắp của bà thì mày phải bồi thường cho bà chứ. Cứ ngồi đấy mà cười khẩy à. Cuối cùng chị phải bắt con gà mái đang ấp ổ trứng đền cho bà.

Chị vẫn tin tưởng anh. Tin rằng anh sẽ bỏ được tật xấu ấy. Chẳng qua một phút bốc đồng sôi nổi với bạn bè mà anh đi trộm chứ bản chất anh không xấu. Buổi tối anh về nhà. Chị chẳng dám kể chuyện bà hàng xóm sang chửi bới. Chị sợ anh tức lên rồi sang gây lộn với nhà người ta. Đằng nào thì chồng mình cũng sai. Thôi im cho khỏe chuyện.

Chị bảo anh gà nhà mình có đấy, lúc nào muốn nhậu nhẹt thì anh bắt mà làm. Anh cười khẩy. Bảo ăn trộm quen tay, ngủ ngày quen mắt. Ăn của thiên hạ quen rồi, ăn của mình không sướng cái bụng. Rồi anh ôm vợ, những cử chỉ ái ân quen thuộc làm chị được an ủi đôi phần.

Chị tranh thủ những lúc mặn nồng ấy để nhỏ nhẹ khuyên nhủ anh. Người đàn ông dễ thương và dễ sai bảo nhất là những lúc chung đụng. Chị đã đánh trúng vào điểm yếu tâm lý này. Anh ậm ừ cho qua chuyện, rồi hứa sẽ không tái phạm nữa. Những lời hứa như thế khiến chị càng tin sẽ có ngày anh phục thiện.

Nhưng rồi chứng nào tật nấy. Chỉ vài bữa sau anh lại đi ăn cắp chiếc xe đạp bên trường tiểu học. Ăn cắp bị phát hiện, nhưng chiếc xe anh đã kịp tẩu bán và đổ tiền vào cuộc nhậu. Chị phải lấy hết tiền dành dụm đền lại cho người ta. Biết làm sao được. Con dại cái mang. Chồng làm vợ chịu. Chị chỉ biết thở dài trách duyên số bạc bẽo mà thôi.

***

Vụ án xảy ra khá ly kỳ và hóc hiểm. Công an tỉnh ngay lập tức nhảy vào cuộc điều tra. Bộ chỉ đạo trưởng công an tỉnh trực tiếp làm trưởng ban chuyên án. Xác định đây là vụ án cực kỳ nghiêm trọng, gây xôn xao trong dư luận và làm cho dân chúng bất an. Bằng mọi giá phải tìm ra thủ phạm và trừng trị để làm cho dân yên tâm và răn đe các đối tượng khác.

Ba ngày tích cực điều tra. Ban chuyên án nằm vùng hai bốn trên hai bốn tại địa bàn để xác định, truy tìm manh mối, khoanh vùng đối tượng. Hồ sơ vụ án đã dần được khai mở.

Nạn nhân là một phụ nữ chừng ba mươi lăm tuổi. Không chồng, sống một mình, bán hàng tạp hóa ở chợ. Cửa hàng của nạn nhân vốn đông khách và việc buôn bán đang kỳ thuận lợi, có của ăn của để. Sáu giờ sáng, một người làm nghề khai thác cát trên sông phát hiện xác nạn nhân bị cột vào tảng đá chìm dưới sông.

Qua giám định, nạn nhân chết vào lúc nửa đêm, do một vật cứng đánh vào sau óc, vỡ đầu. Phỏng đoán 1: Kẻ ác đã đánh chết nạn nhân và nhấn xuống đáy sông để phi tang.

Theo người dân ở khu vực quanh chợ cho biết. Nạn nhân thường đeo một đôi bông tai bằng vàng tây và chiếc vòng bạc ở tay. Tổng trị giá chừng ba triệu đồng. Nhưng khi kiểm tra xác nạn nhân thì không thấy những đồ trang sức này. Phỏng đoán 2: Hành vi giết người để cướp của.

Khi vớt xác nạn nhân lên bờ. Trên người nạn nhân chỉ có áo mà không có quần. Phỏng đoán 3: Kẻ ác đã hãm hiếp sau đó cướp của.

Cũng theo người dân khu vực chợ. Quầy hàng của nạn nhân thường đóng cửa vào lúc chín giờ tối, và sau đó nạn nhân tắt đèn đi ngủ. Buổi tối không thấy đi đâu. Phỏng đoán 4: Đây là một cuộc lừa tình. Sau mới lừa của và sát hại.

Ban chuyên án tìm hiểu đến những người hay qua lại với nạn nhân trong mối thâm giao. Đàn bà bán buôn sống một mình thường sẽ có những nhân tình. Gần đây nhất, nạn nhân có một nhân tình ở trên thị xã. Nhưng người ấy khá giả, chắc sẽ khó có chuyện cướp của. Chi tiết này được ban chuyên án loại trừ sơ bộ.

Tìm hiểu kỹ hơn về những mối tình cũ. Có. Đó là một tay giang hồ ất ơ ở xã bên. Gã này mới lấy vợ được nửa năm. Ngay lập tức ban chuyên án mặc thường phục sang xã bên tìm hiểu thì biết tin gã đã đi khỏi nhà từ đêm qua. Phỏng đoán 5: Rất có khả năng hắn đã gây án và bỏ trốn.

Sau khi phối hợp với các lực lượng chức năng. Anh đã bị bắt khi tìm đường bỏ trốn khỏi tỉnh. Trước pháp luật không thể chối cãi. Anh kể lại tình tiết vụ án đúng như các kết luận mà ban chuyên án dự liệu. Dù đã đoán trước các tình tiết, nhưng khi nghe anh khai, trưởng công an tỉnh vẫn rùng rợn.

Chưa bao giờ có một vụ án nghiêm trọng đến thế xảy ra ở tỉnh. Thủ phạm đã lợi dụng tình cảm của người yêu cũ để lừa tình, trộm cướp và giết chết một cách man rợ. Thủ phạm dường như đã mất hết nhân tính, máu lạnh tanh người.

Lời đồn theo gió đi nhanh. Chị biết tin anh là thủ phạm vụ án xã bên và không quá bất ngờ bởi sự thậm thà thậm thụt tối hôm qua của anh đã cho chị biết trước chuyện chẳng lành. Chị không khóc. Đúng ra là không thể khóc được. Có ngờ đâu cơ sự xảy ra lại rùng rợn đến thế.

Chị vẫn mong sẽ giúp anh thay đổi dần dần. Có chị bên cạnh anh sẽ bớt những tính xấu. Nhưng dao sắc không gọt được chuôi. Gần đến vậy, đầu gối tay ấp mấy tháng trời, thủ thỉ tâm tình những hôm sớm bên nhau mà anh vẫn chứng nào tật nấy. Chị bần thần. Rồi hoảng sợ khi nhìn xuống bụng.

Chị thương đứa con quá. Rồi đây nó sẽ sống thế nào với cuộc đời. Phần chị bầm dập đã đành, cam chịu khổ cực và khổ tâm bấy lâu nay giờ có chịu thêm cũng chẳng sao. Nhưng con chị, nó có tội tình gì đâu. Nó được ươm mầm trong những đêm vợ chồng bên nhau hạnh phúc. Anh cấy vào trong chị hạt giống khi sự thánh thiện trở lại trên khuôn mặt, và chị thì hân hoan đón nhận trong niềm xúc động vô biên.

Rồi đây người ta sẽ chỉ vào mặt nó mà bảo rằng cha mày là kẻ giết người độc ác nhất xưa nay. Hoặc bạn bè nó sẽ bảo đừng có chơi với con của kẻ giết người. Vụ án thì đã khép lại, người đáng chết đã bị trừng trị, nhưng dư luận đâu chịu để cho người sống được yên. Bản án của cuộc đời oái oăm là ở chỗ ấy. Trăm năm bia đá dẫu mòn, ngàn năm bia miệng vẫn còn trơ trơ.

***

Đã tám năm kể từ ngày vụ án xảy ra. Chị cũng đã chuyển nhà đến một nơi thật xa. Cắt đứt hoàn toàn liên lạc với quê cội và quê chồng. Thực ra sau vụ án, bà con lối xóm vẫn thương chị, có phần thương nhiều hơn trước. Họ thường tìm cách giúp chị và năng lui tới thăm chơi để chị thoát khỏi mặc cảm.

Tình cảm ấy chị ghi nhận. Bán anh em xa mua láng giềng gần, chẳng dễ gì mà người ta tốt với mình như thế. Âu cũng là bởi chị sống hiền lành và biết cách ăn ở xử sự. Nhưng rồi chị vẫn quyết định bỏ đi một nơi thật xa, chẳng mong gì hơn ngoài việc cho thằng con trai khi lớn lên khỏi phải nghe câu chuyện về cha đẻ của nó.

Cũng có vài lần thằng bé hỏi cha. Lúc đầu chị bảo cha đi xa chưa về. Đến lúc nó lớn thêm một chút, biết nói dối kiểu trẻ con đó không được nữa thì chị bảo nó là con nuôi. Khi nói dối như thế chị cũng đau lòng lắm. Con mình đẻ ra mà bảo con nuôi ai chẳng đứt lòng. Nhưng thà bảo thế. Thà nói nó không máu mủ ruột rà gì còn hơn để nó biết cái dòng máu đang chảy trong người là của một người cha chẳng ra gì.

Được cái thằng bé cũng ngoan và thương chị. Thỉnh thoảng nó gọi mẹ nuôi ơi con thương mẹ. Mẹ nuôi ơi sao mẹ không lấy chồng. Chị ôm con vào lòng và để cho nước mắt chảy.

Chị mua cho nó máy vi tính. Chị muốn con được bằng thiên hạ, không để cho nó thua kém bạn bè. Thằng bé lanh lợi và chỉ mới lớp hai đã biết cách vào mạng internet.

Hôm nó đang ngồi ở máy thì gọi toáng lên mẹ ơi vào xem này. Chị chạy vào phòng. Trên màn hình vi tính hiện ra đoạn clip quay cảnh người ta tử hình một kẻ giết người cách đây tám năm. Chính là anh, chồng chị, cha của nó. Chị sững sờ bàng hoàng nhưng vẫn cố kiềm chế để không bật khóc.

Khi phát súng chuẩn bị nổ thì đoạn clip kết thúc. Thằng bé bảo tiếc quá mẹ nhỉ. Sao người ta không bắn hả mẹ? Chị bần thần cứng lưỡi. Hả mẹ? Sao người ta không bắn. Nó day cánh tay chị giục trả lời.

Chị quay mặt đi để giấu cặp mắt đỏ hoe. Chắc bản án chưa kết thúc đó con.

Truyện ngắn của  Hoàng Công Danh

Truyện ngắn của Hoàng Công Danh thường trọng về tả diễn biến câu chuyện, kỹ đến từng chi tiết nhỏ.

“Bản án chưa kết thúc” là một truyện như vậy. Trong đó cái kết được giấu kín đến tận những chữ cuối, tạo hiệu ứng cảm xúc

bất ngờ.

Hoàng Công Danh thuộc thế hệ nhà văn trẻ (sinh năm 1987), với lối tư duy sắc và cách thể hiện nhanh, mạnh.

Anh đang sống và làm việc ở Quảng Trị.

Theo Báo giấy