Tôi sắp phát điên vì chồng không cho đi làm

Đã gần một tháng trôi qua, mọi lý lẽ tôi đã nói hết với anh. Nhưng tình thế vẫn không thay đổi, anh vẫn một mực bắt tôi ở nhà nội trợ. Cuộc sống của tôi giờ đây trở nên tù túng trong 4 bức tường. Nhà cao cửa rộng thật đó, chồng kiếm nhiều tiền, con ngoan thật đó, nhưng tôi chẳng khác nào người thừa.
Ảnh minh họa: Internet

Tôi năm nay 28 tuổi, làm kế toán cho một công ty xây dựng. Tôi lấy chồng được hơn hai năm, anh ấy làm kỹ sư xây dựng. Chúng tôi yêu nhau được hơn một năm thì cưới. Ngày mới yêu nhau anh luôn yêu thương, chiều chuộng tôi, mặc dù con người anh rất khô khan và cứng nhắc, nhưng mọi việc xưa nay anh đều nghe theo tôi sắp đặt. Vì lý do đó mà trong suốt thời gian yêu nhau chúng tôi chưa hề cãi nhau hay bất hòa. Nhưng kể từ sau khi kết hôn dường như tính cách anh thay đổi hẳn. Anh thường xuyên ca thán, mọi chuyện cũng tự ý quyết định không hề hỏi qua ý kiến vợ.

Lúc đầu tôi cho rằng có lẽ người đàn ông nào cũng vậy, sau khi kết hôn sẽ không còn lãng mạn như trước nữa, sẽ mạnh mẽ và uy nghiêm hơn chứ đâu phải chỉ một mình chồng mình đâu nên gắng nhịn. Thế nhưng sức chịu đựng của người phụ nữ có giới hạn. Ngay sau khi mang bầu, mọi việc anh làm dường như trở thành sức ép đối với tôi. Cũng như bao người đàn ông khác, khi hay tin vợ mang bầu anh vui mừng lắm, chăm lo cho tôi từng chút một nhưng chính sự chăm sóc của anh khiến tôi ngạt thở.

Chính anh phải là người hiểu rõ về tôi nhất, tôi vốn là người phụ nữ mạnh mẽ, độc lập và tự chủ. Tôi không thể cả ngày chỉ ngồi nhà mà không làm việc gì. Thế nhưng anh vẫn ép tôi phải xin nghỉ việc ngay lập tức, không được làm bất cứ việc gì trong nhà, mọi việc đã có người giúp việc.

Anh nói “Từ giờ em không được tự do làm theo ý mình, em phải ở nhà chăm sóc bản thân mình cũng như chăm sóc cho con của chúng ta khỏe mạnh. Anh không cho phép em động tay vào việc lớn nhỏ gì trong nhà. Công việc ở công ty xây dựng quá vất vả, anh không thể để em tiếp tục làm việc lúc này. Tiền bạc mình anh lo là đủ…”. Điều này làm sao tôi có thể chấp nhận được chứ. Trong khi có biết bao người phụ nữ khác cũng mang thai đến thàng thứ 5, thứ 6 vẫn ra ngoài làm việc bình thường thì sao tôi lại phải “trói buộc” mình ở nhà những 9 tháng.

Tôi và anh đã lời qua tiếng lại với nhau không biết bao nhiêu lần vì chuyện này. Nhưng không thể ngờ nổi anh lại dám lén tôi đi gặp giám đốc công ty tôi làm đề nghị anh ấy cho tôi nghỉ việc. Vậy là tôi buộc phải nghỉ việc vì không muốn làm khó giám đốc. Ngày ngày ngồi không trong nhà dường như tôi muốn phát điên lên. Nhưng cuối cùng cố gắng lắm 9 tháng cũng qua đi. Tôi hạ sinh một cậu con trai kháu khỉnh. Chính anh là người vui mừng hơn bao giờ hết.

Khi con được hơn 4 tháng tôi xin anh để tôi đi làm việc trở lại. Nhưng anh vẫn nhất quyết không cho, anh nói: “Em hãy ở nhà cho đến khi con học lớp 1, lớp 2 rồi hãy nghĩ đến việc đi làm. Phụ nữ là phải biết chăm lo cho gia đình. Anh không cần em kiếm tiền rồi để con cái nheo nhóc, nhà cửa lộn xộn…”.

Đã gần một tháng trôi qua, mọi lý lẽ tôi đã nói hết với anh. Nhưng tình thế vẫn không thay đổi, anh vẫn một mực bắt tôi ở nhà nội trợ. Cuộc sống của tôi giờ đây trở nên tù túng trong 4 bức tường. Nhà cao cửa rộng thật đó, chồng kiếm nhiều tiền, con ngoan thật đó, nhưng tôi chẳng khác nào người thừa. Tôi muốn được đi làm như trước kia, dù là công việc gì cũng được, tôi không thể để cuộc đời mình chôn vùi trong 4 bức tường. Bây giờ tôi không biết phải nói với anh những gì nữa. Cuộc sống trước kia liệu có thể quay trở về với tôi không? (Nhan Huệ)

Theo Gia đình Online