29 tuổi, xinh xắn, nghề nghiệp đàng hoàng, thu nhập khá cao, lại có cả nhà riêng và xe hơi để đi lại… Vậy mà tôi vẫn một mình một bóng.
Nếu là đàn ông ở cái tuổi này thì vẫn có thể ung dung, nhưng đàn bà tuổi sát “băm” như tôi mà vẫn chưa tìm được cho mình một mái ấm thì thực sự đã ở mức báo động đỏ.
Nhìn bạn bè cùng trang lứa con cái đề huề, dù cuộc sống có tất bật bởi những lo toan về cơm áo gạo tiền, về chăm con, quản chồng thì tôi cũng thấy họ hạnh phúc hơn tôi phòng không gối chiếc gấp nhiều lần.
Cũng không phải là tôi không có ai để ý, không có mối tình nào từ ngày còn 18, đôi mươi. Thế nhưng có lẽ một phần do số tôi chưa “đứng duyên”, một phần khác do tôi quá mất lòng tin vào cái sự “thề non hẹn biển” của đàn ông nên cách xử sự của tôi khiến họ cứ lần lượt đến rồi đi.
Chuyện bắt nguồn từ sự tan vỡ tình yêu của Hằng, bạn thân từ thời trung học của tôi. Hằng và Hoàn yêu nhau suốt 4 năm đại học, đi đâu hai đứa cũng ríu rít như đôi chim câu.
Bọn chúng tôi ngưỡng mộ tình yêu của hai đứa lắm, dù Hoàn ở quê lên thành phố học nhưng ý chí tiến thân và quyết tâm đổi đời lập nghiệp của Hoàn rất rõ ràng, quyết liệt.
Gia đình Hằng dù ở thành phố nhưng bố mẹ đều là công chức nhà nước, cũng chẳng khá giả gì. Hai đứa dự định ra trường xin được việc làm ổn định sẽ tổ chức đám cưới.
Vậy mà đùng một cái, ra trường chưa được 3 tháng, chúng tôi nhận được tin Hoàn cưới vợ mà cô dâu là một cái tên lạ huơ lạ hoắc.
Vội vàng chạy đến nhà Hằng, thấy nó nằm trên giường, khóc lặng. Hóa ra Hoàn đi thực tập ở một công ty xuất nhập khẩu. Trưởng phòng Hoàn thực tập là một chị hơn nó tới 6 tuổi, thành đạt, giầu có nhưng nhan sắc dưới trung bình và cũng chưa hề cùng ai.
Chẳng hiểu ma xui quỷ khiến, sét đánh hay vì cái nhà thành phố, cái xe ô tô riêng để đi làm cộng một công việc đàng hoàng có thu nhập ổn định tại một công ty xuất nhập khẩu lớn đã khiến Hoàn chao đảo và cuối cùng là một đám cưới với người vợ chênh lệch đủ đường ấy.
Câu chuyện của Hằng chưa nguôi thì tôi nhận được “tín hiệu xanh” từ bạn của ông anh con nhà bác họ. Chúng tôi quen nhau khi tôi tới dự sinh nhật người anh con bác. Khi tàn tiệc sinh nhật thì xe máy của người bạn đó bị thủng lốp. Cùng đường về nên tôi bất đắc dĩ trở thành “tài xế” để anh đi nhờ.
Câu chuyện dọc đường xoay quanh chuyện công việc, nhà cửa, một vài sở thích cá nhân…
Thế rồi từ hôm đó anh điện thoại và nhắn tin cho tôi liên tục, anh dò hỏi được địa chỉ của công ty nơi tôi làm việc và đến đưa đón tôi giống như một đôi tình nhân thắm thiết.
Cũng chưa đâu và đâu chuyện tình cảm thì tôi nhận được cuộc điện thoại “báo động” của chính ông anh họ “mày yêu thằng Linh phải không em? Nó có vợ sắp cưới ở quê rồi đấy nhé, đừng có vó vẩn mà dây vào nó. Nó bảo muốn bám trụ ở đây nhưng “săn” mãi mà chưa được vợ “made in thành phố” nên cứ nấn ná mãi chưa về quê cưới đấy”.
Choáng váng trước thông tin anh mình vừa thông báo, tôi vội vàng “chuồn êm”, ngắt mọi thông tin liên lạc với anh “thợ săn tình” thành phố ấy.
Vậy là sau hai vố ấy, tôi gần như mất lòng tin hoàn toàn vào cái gọi là tình yêu mà các chàng bằng cách này hay cách khác bày tỏ cho tôi.
Đến tận bây giờ, khi tuổi già đã sầm sập đến sau lưng, tôi vẫn không thể nào xóa đi nỗi ác cảm về những sự lừa dối trắng trợn mang danh tình yêu để đạt được những mục đích vụ lợi đó.
Tôi rất khát khao một mái ấm gia đình, khát khao một người đàn ông để yêu thương, nhưng tôi phải làm sao để xóa đi những ám ảnh đó?