Ngày chị biết đến sự tồn tại của cô ta là do cô ta chính mình tự gọi điện tới tìm chị. “Tôi là người yêu của anh ấy, chúng tôi yêu nhau gần 1 năm rồi. Chị vì có cái giấy đăng kí kết hôn nên chị được gọi là vợ, nhưng trong trái tim của anh ấy làm gì còn chị nữa, vì thế đối với xã hội chị danh chính ngôn thuận hơn tôi, nhưng đối với anh ấy chị đang là người thừa, là đá vướng chân chúng tôi đến với nhau đấy!”, cô ả đầy vênh vang, tự mãn nói với chị như vậy.
Chị không quá sốc trước cuộc gọi bất ngờ ấy, vì thực ra trước đó chị đã nghi ngờ chồng có người phụ nữ khác bên ngoài, nhưng chưa tìm được chứng cứ mà thôi. Giờ đây, nhân tình của anh không khảo mà tự xưng, vậy là chị không phải đoán già đoán non nữa rồi.
Đợi anh về, chị kể lại cho anh mọi chuyện, rồi hỏi anh chọn bên nào, bồ hay vợ? Chị không muốn gia đình tan nát, nhưng nếu anh muốn cho bồ danh phận, chị sẵn sàng nhường. Còn nếu anh hối lỗi nguyện quay đầu làm lại, chị sẽ cho anh một cơ hội. Và anh đã lớn tiếng thề thốt sẽ chấm dứt với nhân tình để quay về bên vợ con, quyết tâm dùng cả phần đời còn lại chuộc lỗi.
Những ngày sau, đúng là chồng chị “ngoan” hơn hẳn. Anh ở nhà nhiều hơn, tâm lí giúp đỡ chị việc nhà, dạy các con học và quan tâm đến bên nhà vợ rất chu đáo. Nhưng nhân tình của anh thì lại gần như nổi điên vì bị anh lạnh nhạt. Cô ta liên tục khủng bố điện thoại chị với những lời lẽ hằn học, kiểu như: “Chị tưởng anh ấy quay về với chị thật à? Anh ấy chỉ đang giả vờ để xoa dịu chị thôi, chị cứ ở đấy mà đắc ý đi!”.
Kèm theo đó là những tin nhắn chồng chị nhắn cho cô ta, nào là xin cô ta cho anh thời gian, nào là thề thốt tình cảm dành cho cô ta vẫn không đổi thay nọ kia. Khi chị đưa ra chất vấn anh thì anh lại biện bạch, rằng nói thế để cô nàng kia đỡ sốc khi bị chia tay một cách đột ngột, vì cô ta rất yêu anh. Chị thở dài nghĩ, chuyện tình cảm không phải muốn dứt là dứt ngay được, chị sẽ cho anh một khoảng thời gian nhất định, nếu sau đấy anh vẫn không làm được như lời anh nói, lúc ấy chị cũng không còn gì để tiếc nuối.
Thế nhưng càng ngày cô ta càng như con thú bị thương, lồng lộn lên để bày tỏ sự phẫn uất, căm giận của mình với chị. Cô nàng tự cho mình cái quyền mạt sát, ghen tuông với chị. Thậm chí còn thuê người tới dọa dẫm chị, bắt chị phải buông tha cho chồng, đừng mang con cái gia đình, tình nghĩa các kiểu ra để ràng buộc, bắt ép anh, nếu không cô ta sẽ không để yên.
Chị vẫn không để tâm cho đến khi chị bị va quệt xe trên đường đi làm về, thủ phạm là 2 gã thanh niên choai choai. Tuy không bị thương gì lớn nhưng cũng khiến chị một phen sợ hãi. Tối về, người thứ 3 đáng lẽ phải núp trong bóng tối nhưng lại nhơn nhơn gọi cho chị với giọng hả hê: “Biết sợ chưa? Nếu còn cố níu giữ anh ấy thì cái đợi chị còn kinh khủng hơn thế nữa đấy!”. “Cô vừa phải thôi, tôi sẽ báo công an đấy!”, chị tức giận thật sự. Đáp lại chị chỉ là tiếng cười ha hả của cô nàng khiến chị rợn cả người.
Sinh nhật chị, theo như cô ta nói thì trùng với ngày kỉ niệm 1 năm yêu nhau của cô ta và chồng chị. Chị im lặng, để xem chồng chị xử lí thế nào. Và chị hài lòng khi tối ấy anh tổ chức cho chị một bữa tiệc sinh nhật khá hoành tráng, dành toàn bộ thời gian ở bên chị và các con, dù điện thoại anh liên tục có cuộc gọi tới nhưng anh vẫn nhất quyết không nghe.
Chiều hôm sau, lúc đi làm về, tới một quãng đường vắng, chị bất ngờ bị mấy gã đi xe máy đằng sau lao lên chụp khăn lên đầu rồi chúng lao vào đấm đá, đánh đập chị không nương tay. Lúc chị gần ngất đi, chỉ kịp nghe chúng hằm hè đe dọa: “Biết sợ thì buông tha cho chồng mình đi!”. Lúc tỉnh dậy đã thấy mình nằm trong bệnh viện, thương tích ngoài da nhiều vô số không nói, chị còn bị rạn xương đùi cần bó nẹp nằm viện một thời gian.
Chị phẫn nộ vô cùng, thuật lại mọi việc với chồng. Anh im lặng, có vẻ cũng biết hết rồi. Nhưng khi chị nói sẽ báo công an thì anh cuống quýt: “Anh xin em, tha cho cô ấy lần này. Cô ấy hành động nông nổi cũng vì quá yêu anh mà thôi. Là anh đã phản bội cô ấy, thất hứa với cô ấy, có gì em cứ trút hết lên đầu anh là được!”. Chị sững sờ, rồi cười chua chát, cố kìm những giọt nước mắt muốn trào ra. Hóa ra cô ta nói đúng đấy chứ, chồng chị đâu có thật lòng muốn quay về!
Không lâu sau, một người phụ nữ trẻ xuất hiện trong phòng bệnh của chị. Chị chưa gặp cô ta lần nào, nhưng cũng biết, đó là bồ của chồng mình, vì chị xem ảnh cô ta trong điện thoại của anh rồi. Cô ả cười tươi như hoa, nhiệt tình hỏi thăm chị: “Chị thấy trong người thế nào, có khỏe không?”.Sự trơ trẽn, ngang ngược của cô ta chị không để tâm, nhưng nhìn chồng mình đang lo lắng, liên tục nhỏ giọng khuyên cô ta không nên đến đây, chị bỗng dưng thấy chán nản cùng cực.
“Cả 2 người đều về đi, tôi sẽ viết đơn và kí sẵn, ngày mai anh đến lấy mà mang nộp!”, chị nhìn họ, cất giọng nhạt nhẽo. “Chị thế là biết điều đấy!”, “Sao em lại nói như thế?” – đôi tình nhân đó, mỗi người một câu, một phản ứng khác nhau. Cô nàng thì mừng rỡ ra mặt, còn anh rõ là bị bất ngờ. “Tôi không phải sợ cô, chỉ là anh ta không đáng để tôi cho cơ hội nữa!”, chị lạnh lùng nói, rồi nhắm mắt tỏ ý tiễn khách.
Vợ bị đánh thành ra thế này, anh ta vẫn lo lắng, nói đỡ cho bồ thì chị còn gì để hi vọng? Anh ta nghĩ quay về đơn giản thế sao, nếu không mang theo sự chân thành hối lỗi thì chị cũng chẳng cần đâu!