Chiêu độc tán gái của các chàng xấu trai
“Mặt tiền’ tuy không được sáng sủa nhưng nhờ có nhiều kế “độc”, nhiều anh chàng xấu trai vẫn tự hào cưa đổ người đẹp.
Dĩ nhiên rất nhiều anh chàng xấu trai vẫn chinh phục người đẹp dễ như ăn kẹo bởi phong độ của… túi tiền. Nhưng các chàng trai trong bài này không có được ưu thế ấy. Họ thành công chỉ nhờ vào mưu cao kế lạ mà thôi.
Nhờ khoe xấu mà tán đổ nàng
Vừa nhìn Hương lần đầu khi theo đám bạn đến phòng nàng ở ký túc xá, Tú đã chết mê chết mệt. Nhưng tự biết với dung mạo “phản cảm” của mình, nếu ra mặt bày tỏ, nàng sẽ bỏ chạy ngay nên Tú ngồi im thít, âm thầm ghi nhớ nickname của Hương khi nàng đọc cho bạn. Ít ngày sau, anh chàng add làm quen ngay, tự giới thiệu là một “người từng gặp và có nhiều bạn chung”.
Sau một thời gian chat qua chat lại, Hương nhận xét Tú là người “cực kỳ đàn ông, vừa mạnh mẽ và lãng mạn” và kết luận “chắc anh đào hoa lắm”. Tú bắn lên một icon hình người cười lăn cười lộn: “Xấu trai như anh, con gái vừa nhìn thấy cũng chạy mất dép. Anh biết thân biết phận nên có tán ai đâu, cô nào tính cách thú vị, dễ mến thì kết bạn thôi”. Rồi anh chàng tự miêu tả cái mặt “ma chê quỷ hờn” của mình bằng ngôn từ trào lộng đến nỗi Hương phải bật cười bên máy tính. Nàng tự hỏi, anh chàng xấu thế mà sao mình gặp rồi không nhớ nhỉ, anh ta là ai nhỉ.
Qua các bạn chung mà Tú liệt kê, Hương hỏi dò họ về Tú. “Ô thằng đấy được lắm em ạ, chơi rất hay, phải tội xấu trai quá”. “Thằng Tú ấy à, nó mà không có cái bộ mặt khó nhìn thì gái nào chả mê. Nó sống có tình có nghĩa lắm”. Nghe vậy, Hương càng có thiện cảm với Tú và cũng tò mò không kém về diện mạo anh chàng. Thế nhưng cuộc tụ họp bạn bè nào mà Tú hứa sẽ tham gia để Hương nhận mặt cũng bị anh chàng kiếm cớ vắng mặt vào phút cuối. Chỉ đến khi biết Hương đã quý mến, vì nể mình lắm rồi, Tú mới xuất hiện.
“Khi nhìn thấy anh ấy, ý nghĩ đầu tiên của em là anh ấy có xấu mấy đâu, chỉ không đẹp trai thôi”, Hương kể khi họ đã yêu nhau. Còn Tú thì biết chắc rằng cô sẽ không nghĩ thế nếu không được “quảng cáo” trước về độ xấu của anh chàng.
Chê một, nịnh mười
Thảo cũng xinh nhưng chưa bao giờ là nhân vật nổi bật trong đám đông. Thế nên cô rất ấn tượng khi trong một cuộc vui, anh chàng Quân tuyên bố: “Tớ tuy xấu trai nhưng lại có tật là chỉ thích các cô gái đẹp” và rồi cuối buổi, chính anh ta kính cẩn trao cho cô bông hồng với lời thỉnh cầu làm quen. Tối đó, Thảo cứ mơ màng mãi về “anh chàng xấu trai có phong độ hào hoa của một lãng tử”.
Mỗi lần gặp gỡ, Quân đều cư xử như thể Thảo là một cô gái sắc nước hương trời mà anh rất sợ làm phật lòng, hoặc sợ không cạnh tranh nổi với những anh chàng khác trong việc chiếm cảm tình của cô, dù thực tế mấy cô gái xung quanh xinh đẹp hơn nhiều. Thảo thấy mình lâng lâng như trong mơ khi có một người con trai hiểu rõ giá trị của mình, những giá trị ẩn giấu mà không phải ai cũng thấy được.
Nhìn thấy tấm thiệp Thảo viết để gửi tặng thầy giáo cũ, Quân bảo: “Ôi, hóa ra người xinh mà chữ lại xấu”. Thảo xịu mặt phản đối, nhưng Quân khăng khăng: “Xấu thật mà. Em đừng giận, anh hay thì khen, dở thì chê, không khen vờ khen nịnh bao giờ”. Thảo nghĩ lại, càng mến anh chàng vì tính thẳng thắn, và chủ yếu vì cô suy luận rằng, những lời khen lên tận mây xanh mà Quân dành cho mình đều là chân thành, đúng đắn cả.
Chiến dịch “gây nhiễu”
Thích Phương rồi nhưng Thịnh không cưa ngay vì còn nghiên cứu chiến lược, chiến thuật để khỏi sai một ly, đi một dặm. Thịnh nghĩ mình hình thức đã tệ lại cũng không rủng rẻng bạc tiền, tài lẻ cũng không có nốt, muốn chinh phục người đẹp chắc chỉ có biện pháp cổ điển nhất là "chai mặt" mà thôi. Nhưng kế này là con dao hai lưỡi, có thể khiến nàng dần dần xiêu lòng, nhưng cũng có thể làm nàng ngày càng ghét cay ghét đắng. “Việc binh là phải có tiến có lui”, Thịnh kết luận.
Thế là Phương tiểu thư đang tận hưởng sự chăm sóc, săn đón tỉ mỉ, chu đáo của “cây si” bỗng thấy hụt hẫng khi anh chàng đột nhiên biến mất. Dăm ba ngày, Thịnh mới gửi một tin nhắn hỏi thăm sức khỏe, không bày tỏ gì thêm, cũng chẳng nói tại sao không đến. Vốn chỉ coi Thịnh là một trong các vệ tinh của mình, cô bắt đầu suy nghĩ về anh chàng và thấy Thịnh cũng có nhiều điểm đáng yêu: tốt bụng, chân thành, điềm đạm. Ít lâu sau, Thịnh xuất hiện, bảo vừa rồi nhà có việc, rồi lại chăm chỉ “trồng si” như trước. Phương ngày càng có cảm tình với cậu, nhưng cũng “lăn tăn” về một vài chàng trai khác vì theo cô là "điểm cao" hơn.
Đến đợt “biến mất” thứ hai của Thịnh thì Phương thực sự đứng ngồi không yên vì nhớ nhung và thắc mắc. Không hiểu anh ta ở đâu, bận chuyện gì hay chán mình rồi? Hay thấy mình không bật đèn xanh thì có “phương án hai” ở chỗ khác? Anh ta yêu mình sâu sắc hay cũng chỉ mê gái xinh thế thôi? Càng khắc khoải chờ sự xuất hiện của Thịnh cùng lời giải đáp, Phương càng thấy tình cảm mình dành cho Thịnh hơn hẳn mấy chàng kia. Thế nên cô mừng đến thót tim khi Thịnh nhắn: “Anh đang đếm từng ngày xong công việc để được gặp em. Nhớ em phát điên”. Lúc này, khi hết nghi ngờ về tình cảm của Thịnh, Phương cũng biết chắc về tình cảm của mình.
Nghe chuyện "cưa cẩm" thành công của các chàng trai kém khôi ngô nói trên, nhiều người vẫn phục họ là đa mưu túc kế, nhưng còn một điểm chung nữa là họ thực sự yêu say đắm "đối tượng", có như thế nàng mới cảm động mà "rung rinh".
Theo Lam Giang
Đất Việt