Khoảng 5 tháng nay, từ ngày chồng tôi được ngồi vào ghế trưởng phòng của công ty xuất khẩu nông sản, đây không biết là lần thứ bao nhiêu, anh cáo bận không về nhà ăn cơm cùng 3 mẹ con tôi. Ăn uống xong, tôi tranh thủ dọn dẹp để con bé lớn có thời gian nghỉ ngơi, rồi kèm thằng em 8 tuổi học bài. Các con đã đi ngủ từ lúc 10 giờ còn tôi trằn trọc đợi anh khi đồng hồ chỉ sang 1 giờ sáng thì mệt quá thiếp đi lúc nào không hay. Gần sáng có tiếng mở cửa, tôi mới bừng tỉnh, chồng khật khưỡng bước vào nhà, anh ấy chỉ kịp trút bộ quần áo sặc mùi rượu bia, thức ăn xuống đất, là lăn lên giường ngáy như kéo bễ. Một mình tôi lại tất bật lo cho 2 đứa trẻ ăn sáng, đèo chúng đến trường. May mà trường của 2 con gần nhau, nên tôi cũng đỡ vất cả.
Chẳng bù cho ngày trước, anh luôn chia sẻ công việc với tôi. Anh sẵn sang đưa đón các con đi học, kể cả chuyện cơm nước, tắm táp cho bọn trẻ mà không hề kêu ca, phàn nàn. Nay thì lúc nào anh cũng kêu bận, kêu không có thời gian cho gia đình. Nghĩ chồn vất vả kiếm tiền nuôi con, sắm sửa đồ đạc cho gia đình, nên tôi cũng chẳng nề hà bất cứ điều gì, miễn sao chồng mạnh khỏe, yêm tâm làm việc là được. Thế rồi lí do bận việc công ty, thường xuyên vắng nhà anh không phải tốt đẹp như bấy lâu nay tôi tưởng.
Ảnh minh họa
Ấy là hôm kia anh đi làm, để lời nhắn trên giấy cho tôi là mang ra hiệu giặt là cho anh bộ vest để vài bữa nữa anh có cuộc họp. Cẩn thận lục tìm các túi quần, túi áo xem anh có quên thứ gì trong đó trước khi mang đi giặt. Tôi thật bang hoàng khi thấy trong túi quần anh một tờ giấy gấp tư, mở ra xem thì đó là tên khoảng gần chục cô gái kèm số điện thoại để liên lạc và giờ giấc hẹn gặp tại nhà nghỉ, khách sạn nào đó đã đặt trước. Không hiểu do quên, chồng không lưu vào điện thoại của mình, rồi hủy tờ giấy kia như những người đàn ông có tính trăng hoa giỏi chùi mép sau khi ăn vụng. Hay chồng chỉ quen nghĩ là tôi vô hại, không bao giờ có thể ngờ trừ việc anh bồ bịch với nhiều gái làng chơi như vậy mà cứ thản nhiên giữ tờ giấy kia lại? Bức xúc, đợi lúc chồng về nhà tôi đem chuyện ra hỏi, tưởng chồng chối hoặc ít nhất cũng tỏ thái độ ăn năn, đằng này chồng lạnh lùng bảo thẳng:” Chẳng có gì là quan trọng cả! Làm thằng đàn ông mà không ”chán cơm, thèm phở” mới lạ. Thỉnh thoảng đổi gió thì chết ai? Mà em thấy đấy, đi đâu rồi anh cũng về nhà, tiền nong chu cấp cho mẹ con em đầy đủ. Thế còn yêu cầu gì nữa?”. Tôi lại nghĩ khác, anh về chỉ là để lấy sức, rồi đi tiếp với những mối tình ngoài luồng của anh, chứ có phải về với tôi hay để lo cho cuộc sống của gia đình đâu. Tiền anh có đưa, nhưng cái mà mẹ con tôi cần ở anh là một người chồng, một người cha đúng nghĩa. Nếu bây giờ tôi cũng theo gương anh “chán cơm, thèm phở” thì gia đình này có còn tồn tại nữa hay không?