Tôi mồ côi cha mẹ hay nói đúng hơn là bị cha mẹ bỏ rơi từ nhỏ. Năm lên ba tuổi, tôi được bác mang về nuôi. Bác vừa nuôi tôi, vừa nuôi ông nội. Do đèo bồng người thân, nên suốt ngày bác bị bác gái chì chiết. Năm tôi 16 tuổi, ông nội tôi qua đời, đồng nghĩa với việc tôi trở nên trơ trọi, không còn chỗ nương tựa.
Biết phận mình, tôi bỏ đi. Tôi lang thang ra bến xe xin làm lơ xe. Hai năm sau, tôi quen và ở với Tuyết - người vợ đầu của tôi - mà không có đám cưới. Tuyết làm nghề bán hàng rong ở bến xe. Nhà Tuyết cũng nghèo, nhưng hơn tôi ở chỗ Tuyết có cái nhà dù nó rất tồi tàn. Tôi lấy Tuyết cũng vì để có chỗ ở và hy vọng sau này hai vợ chồng dành dụm mua được căn nhà nhỏ ở trong cái xóm nghèo ven bến xe.
Nhà Tuyết rất đông anh em. Ba Tuyết chạy xe ba gác, mẹ bán hàng rong, còn các em tùy theo lớn nhỏ đứa nào cũng tham gia lao động kiếm tiền.
Ông trời không phụ lòng tôi. Chắt chiu mãi, chúng tôi cũng mua được căn nhà nhỏ đủ làm chỗ tá túc cho hai vợ chồng và hai đứa con một trai, một gái. Từ thằng lơ xe, tôi tập tành lên anh phụ lái rồi học bằng lái chính. Thời bao cấp, vừa lái xe chở khách vừa tranh thủ mua hàng hóa từ các tỉnh mang về thành phố cho vợ tôi bán lại, chẳng mấy chốc, tôi cũng tích cóp được một số vốn kha khá, vay mượn thêm một số nữa vừa đủ mua chiếc xe vận tải nhỏ thỏa ước mơ làm chủ.
Có xe, tôi nhận chở thuê cho bạn hàng. Thường là chở đồ hàng bông từ Đà Lạt về Sài Gòn, còn thì ai kêu chở gì, chở nấy, kêu đi đâu, đi đó. Những chuyến đi đường dài ấy mang về cho tôi rất nhiều tiền, nợ nần trả xong, cửa nhà tươm tất, con cái ăn học đầy đủ. Từ thằng tứ cố vô thân với hai bàn tay trắng nay có thể gọi là có một chút sự nghiệp, tài sản, tôi thường tự thưởng cho mình những cuộc vui chơi thay đổi không khí trong các quán nhậu có em út.
Dọc đường gió bụi ấy đã góp cho tôi thêm vài ba mối tình mà Đỗ Quyên là người con gái mà tôi không thể dứt ra được.
Quyên làm tiếp viên trong một quán bia ôm. Cô ấy ngang bằng tuổi con gái tôi, nhưng son phấn và nghề nghiệp làm cô trông có vẻ chững chạc hơn nhiều. Tôi mê đắm cái nét trẻ trung và quyến rũ của Quyên. 50 tuổi, tôi mới có thời gian rảnh rỗi để thưởng thức ái tình. Thú thật ngày trước nghèo quá, khổ quá, chật vật kiếm ăn, lúc nào về đến nhà cũng lả người vì mệt, quan hệ vợ chồng như một thứ bản năng đói thì ăn, khát thì uống, no bụng, đã khát thì quần quật đi làm chứ có tâm trạng nào đâu mà hưởng thụ khoái lạc.
Giờ vợ con tôi đã được đầy đủ, có tận hưởng riêng mình một chút cũng không phải là lỗi đạo. Hơn nữa, tôi đâu có ruồng rẫy vợ con, phủi bỏ gia đình. Tôi nghĩ vậy. Nhưng không ngờ, tôi yêu Quyên không dứt ra được. Quyên nhất định đòi danh phận, bắt tôi phải ly dị vợ, bằng không thì cô ấy sẽ chia tay. Tôi buộc lòng về thú thật với vợ và viết đơn ly hôn. Các con tôi ra sức phản đối trong khi vợ tôi không nói gì. Bà ấy lặng lẽ ký đơn.
Tôi gom góp mấy bộ quần áo, đem theo chiếc xe làm phương tiện sinh sống cùng Quyên lên Đồng Nai mua một ngôi nhà nhỏ vừa làm chỗ ở, vừa làm chỗ cho Quyên mở tiệm làm tóc, rồi Quyên sinh con trai. Hơn 50 tuổi, thêm thằng con mọn, nhiều lúc tôi thấy cũng lo sợ tuổi già ập tới không lo được cho con, nên tôi tranh thủ lúc mình còn sức cố gắng làm lụng tích lũy về sau. Tôi nhận thêm mối chở hàng không quản ngại cực khổ. Được mấy năm, tiền dành dụm chưa có bao nhiêu mà sức khỏe ngày một yếu. Trong khi vợ tôi vừa quá 30, đang độ sung sức. Tôi không thể đáp ứng được nhu cầu chăn gối của cô ấy một cách thỏa đáng. Tôi tìm cách tránh né bằng những chuyến đi đường dài, vài ba hôm có khi cả tuần mới về nhà một lần.
Tôi đâu biết chính những ngày tôi xa nhà thường xuyên ấy, Quyên sinh lòng phản trắc, cô ấy đi lại với Tuấn, một người khách quen ở quán bia ôm ngày xưa. Tôi biết nhưng giả làm lơ. Tôi mướn tài xế đi chở hàng để thường xuyên ở nhà với vợ con. Quyên phản đối kịch liệt, cô ấy nói khi không bỏ ra một khoản mướn tài xế hoang phí. Nhưng tôi bảo tôi không đi nổi nữa và nhất định ở nhà. Từ lúc đó, Quyên suốt ngày cáu gắt kiếm chuyện. Tôi hết sức nhịn nhục, thậm chí hạ mình. Cô ấy được nước càng lấn tới, tỏ ra rất xem thường tôi và cuối cùng cô ấy bỏ đi. Cô ấy bỏ đi dễ dàng vì tôi và cô ấy không có đăng ký kết hôn. Cô ấy đi mà không mang theo con.
Tôi vì chuyện này suy sụp tinh thần và đổ bệnh. Các chứng bệnh của người già thừa cơ hội ập tới. Một thân tôi lo còn chưa xong huống gì lo cho đứa nhỏ mới bảy tuổi. Con gái lớn của tôi (con với vợ trước) thấy vậy kêu tôi về ở với nó, nhưng không cho dắt thằng bé theo. Tôi năm nay đã 60 tuổi, chắc chắn không còn cơ hội làm lại cuộc đời. Trước mắt tôi không biết phải làm sao định cho mình một hướng đi thích hợp để có thể ổn định cuộc sống.