Tôi sinh ra và lớn lên ở thị xã Tuyên Quang. Dù sống ở thị xã nhưng gia đình tôi rất nghèo do mẹ không có việc làm ổn định, còn bố nghiện rượu lại hay ốm đau. Đã thế nhà tôi lại đông anh em, trước tôi có 2 chị và sau tôi là 2 em trai.
Vì đông con nên bố mẹ tôi cũng không có điều kiện cho chị em tôi ăn học đàng hoàng như bạn bè. Tôi thậm chí từng phải xin nghỉ hai năm sau khi kết thúc lớp 10 vì bố mẹ không đủ tiền cho tôi ăn học.
Vậy nhưng bù lại tôi học rất giỏi, dù chẳng đi học thêm buổi nào nhưng năm nào tôi cũng đạt danh hiệu học sinh giỏi. Tạm nghỉ hai năm nhưng khi tôi tiếp tục học lớp 12, tôi vẫn học rất tốt, thậm chí còn được tham gia đội tuyển học sinh giỏi của thị xã.
Sau đó, tôi dễ dàng đỗ vào đại học và theo ngành thương mại quốc tế, ngành thời thượng hồi đó. Và trong suốt những năm đại học, tôi luôn nhận được học bổng và cả những lời mời cộng tác làm thêm ở nhiều nơi liên quan đến ngành học.
Do tôi từng làm thêm ngay từ thời đang học đại học nên khi tốt nghiệp ra trường, tôi cũng sớm được một số công ty mời làm việc. Tuy nhiên, nhìn mức lương chỉ vài triệu đồng (dù có thể đó là niềm mong ước của nhiều bạn bè thời đó), tôi đã từ chối.
Có lẽ tuổi thơ sống trong cảnh thiếu túng và lớn lên ở một gia đình lúc nào cũng phải đi vay tiền, hơn ai hết tôi luôn mang trong mình khao khát có được nhiều tiền cho bản thân và cho gia đình. Vậy nên tôi đã quyết định cùng bạn vay tiền mở một công ty về xuất nhập khẩu và tự kinh doanh.
Thu nhập từ công ty riêng tất nhiên cũng gấp nhiều lần so với đi làm thuê, tuy nhiên vẫn chưa đạt ý muốn của tôi. Dẫu vậy, qua việc làm ăn, tôi gặp được anh, một doanh nhân người Việt nhưng khá thành công trên đất Nhật.
Qua vài lần về thăm Việt Nam và những trao đổi thường xuyên hàng ngày về công việc, tôi và anh đều nhận thấy cả hai đều hợp nhau và có cảm tình. Dẫu vậy, phải 2 năm sau khi quen biết, tôi và anh mới chính thức yêu nhau.
Vì công việc kinh doanh của anh ở Nhật thuận lợi nên anh xác định gắn bó làm việc lâu dài ở đó. Anh rất ít về Việt Nam nên chúng tôi đành yêu nhau trong xa cách, một năm chỉ gặp nhau 1,2 lần còn lại mọi nhớ nhung, giận hờn đều gửi qua internet.
Đã có lúc tôi tưởng rằng chúng tôi không thể tiến xa hơn vì khoảng cách nhưng rồi duyên phận đưa chúng tôi lại thành đôi. Trong một lần anh về Việt Nam hai tháng, chúng tôi nhanh chóng tổ chức lễ cưới.
Ngay sau đám cưới không lâu, anh trở lại Nhật làm việc sau khi kịp để tôi mang thai đứa con đầu lòng. Sau đó, như thường lệ vài tháng anh mới về một lần. Còn tôi phần vì lý do công việc ở công ty cũng đang làm ăn ổn định, phần vì sau lưng tôi còn là gánh nặng gia đình, bố mẹ với các em cần có tôi trợ giúp nên tôi không sang Nhật theo chồng mà ở lại quê hương làm ăn, nuôi con.
Là một người khá cứng rắn, mạnh mẽ nên dù xa chồng, một mình vừa lo kiếm tiền, gây dựng sự nghiệp, vừa nuôi con nhưng tôi không thấy quá khó khăn. Và để lấp đầy khoảng cách xa xôi, tôi và chồng thống nhất hàng ngày thường xuyên trao đổi, tâm sự qua internet.
Để chồng thấy rõ hơn cuộc sống của hai mẹ con, ngày nào tôi cũng đăng ảnh mẹ con lên facebook. Khi là ảnh hai mẹ con đi siêu thị, khi là ảnh đang làm việc, đi chơi, nấu ăn...kèm đó là những lời nhắn gửi yêu thương.
Những bức ảnh tôi đăng luôn được chồng vào bình luận với những lời ngọt ngào khiến bạn bè, người quen trên mạng nhiều lần phải ghen tỵ. Tôi lấy làm hạnh phúc và coi đây là sự bù đắp cho những vất vả, khó nhọc vì chúng tôi xa nhau.
Ấy thế nhưng, những hình ảnh và lời lẽ ngọt ngào mà gia đình tôi dành cho nhau trên facebook đã khiến người bạn gái từng theo đuổi chồng tôi ghen ghét. Và chẳng biết từ lúc nào, cô ta đã chụp lén ảnh những khi tôi đi chơi, đi bar trong những lần liên hoan công ty và sau đó làm như vô tình, cô ta đăng lên face, giả vờ đưa ra vài bình luận hài hước kiểu như: “Góc khác của người phụ nữ đảm đang này”, “Ăn chơi không sợ mưa rơi”, “Ai bảo lấy chồng xa là khổ”...và gắn tên chồng tôi vào đó.
Đặc biệt, có lần chẳng biết cô ta chụp lúc nào mà lấy được góc ảnh hệt như thể tôi đang ở khách sạn trong bộ dạng vô cùng sexy khiến chồng tôi rất giận.
Và sau đó, tôi có giải thích thế nào anh ấy cũng không tin tôi. Anh ấy bảo hàng ngày, xa chồng tôi ăn chơi, thác loạn thế mà lúc nào cũng chỉ tung ảnh đảm đang nội trợ. Anh nói tôi là kẻ lừa dối trơ trẽn.
Cũng vì chuyện này mà vợ chồng tôi hơn hai tháng nay rất căng thẳng. Anh thực sự nghi ngờ tôi ngoại tình và ăn chơi thác loạn. Qua những cuộc trò chuyện trên mạng, anh thường xuyên đưa ra những lời lẽ thô tục để sỉ vả tôi. Và buổi tối, cứ khi nào tôi bảo tôi bận việc này việc khác là anh lại có câu cửa miệng: “Buổi tối cô có mỗi việc... nằm ngửa chứ còn gì khác nữa”.
Nhiều lần cũng vì câu này của anh mà khiến tôi nổi nóng. Khi nổi nóng, đôi khi tôi lại có những lời lẽ cay nghiệt với anh. Tình cảm vợ chồng tôi vì thế ngày càng rạn nứt.
Giờ khi rút ra được bài học rằng không nên phơi bày hạnh phúc của mình thì cũng là khi gia đình đã đứng trước sự rạn nứt lớn. Tôi yêu chồng và thực sự cũng chưa từng phản bội anh hay làm gì điều gì không phải với gia đình mình nhưng giờ đây tôi không làm sao lấy lại được lòng tin của chồng.
Tôi cũng thấy mình sắp không thể chịu đựng được sự nghi ngờ và cay nghiệt của chồng nữa. Xin hãy cho tôi lời khuyên để thoát khỏi sự bế tắc này?