Bất ngờ khi biết người yêu cũ mang thai con mình

Đến giờ tôi vẫn không tin mình đã có con riêng trong khi chưa lập gia đình nhưng cảm giác có con thật thích. Tôi vẫn thương em, giúp đỡ em một ít về mặt tiền bạc và những vật dụng cần thiết khi sinh con trong lúc gia đình nhỏ đang giận em và cắt bỏ viện trợ.
Ảnh minh họa: Internet

Trong thâm tâm tôi luôn đặt sự nghiệp lên đầu, ít nhất ngoài 29-30 tuổi mới lấy vợ; với lại là dân tỉnh lẻ nên tôi quyết tâm có công việc thật ổn và nhiều nguồn thu mới xác định lập gia đình. Tôi hiện là một kỹ sư giao thông trẻ. Ngày đó 24 tuổi tốt nghiệp ra trường, tôi xin làm dự án ở vùng Tây Bắc, sống xa nhà và chưa có người yêu, bề ngoài không cao nhưng cũng đủ tự tin để có bạn gái.

Tôi và em bằng tuổi nhau, gặp nhau lúc em đang trong kỳ nghỉ hè của sinh viên. Em có khuôn mặt trái xoan, nước da hồng hào, mịn màng khá cuốn hút. Mãi sau dò hỏi tôi cũng xin được số em để làm quen, lúc xin mới biết em đã có người yêu và sắp đính ước. Sau một thời gian tôi cài lại máy điện thoại nên mất danh bạ, em có nhắn tin cho tôi hỏi thăm sức khỏe nhưng tôi không biết số của ai. Tôi gọi lại, đầu bên kia bắt máy và em chỉ cười, bắt tôi nghe giọng đoán tên.

Đọc bao nhiêu tên mà không đúng nhưng cũng khiến em cười rất vui, vậy là bắt đầu một mối tình từ đây. Từ hôm đó tối nào tôi cũng gọi điện hỏi thăm khi em đi học ở xa, rồi tôi hiểu được lý do em đã chia tay người trước.

Gần nửa năm, càng ngày chúng tôi càng cảm thông với cuộc sống của nhau, chia sẻ những buồn vui vất vả trong công việc của tôi cũng như trong học tập và cuộc sống của em. Tôi và em yêu nhau lúc nào không hay. Chúng tôi chỉ gặp nhau duy nhất lần đầu nhưng cảm giác nhớ nhung thật nhiều. Sau đó tôi xin được về Hà Nội làm việc. Đúng dịp nghỉ lễ 30/4, đó là thời gian tôi bắt đầu được bên em thật đẹp, chúng tôi đi chơi khắp nơi. Em chẳng bao giờ chê tôi nghèo hay bắt tôi phải mua những món quà đắt tiền cả.

Trường em học cách Hà Nội hơi xa nhưng tuần nào cũng gặp nhau. Mỗi cuối tuần em lại bắt xe lên Hà Nội nấu cho tôi những món ăn tôi thích, giặt giũ áo quần và chăm sóc tôi mọi thứ như một người vợ. Ngày tháng bên em thật đẹp nhưng do em học trường Y, lại thi muộn hai năm nên năm cuối em muốn chúng tôi tiến xa hơn khi ra trường. Vì lòng kiên trì muốn theo đuổi sự nghiệp thêm một thời gian, cộng với việc bố em có khả năng xin việc cho em vào chỗ tốt ở quê, trong khi tôi chưa nuôi nổi thân mình nên tôi muốn em quên tôi.

Em đã khóc rất nhiều, những lần cuối đó lần nào gặp nhau là lần đó áo tôi ướt hết. Em mong tôi suy nghĩ lại. Có lúc tôi nói đùa rằng sau này em ở vậy mà nuôi con anh nhé, em vẫn gật đầu đồng ý. Chúng tôi quyết định chia tay nhau trong nước mắt. 

Một hôm em gọi điện hỏi thăm, tôi vui mừng khôn tả, như tìm lại thứ gì đó đã mất. Em hỏi thăm tôi và nói đã lấy chồng khi vẫn là sinh viên năm cuối. Chồng làm cùng quê với em. Tôi trách em tại sao không mời tôi dự đám cưới. Rồi em có thai. Cứ thế lâu lâu em nhớ tôi, lại gọi hỏi thăm vì tôi biết em vẫn còn yêu mình và lấy người kia chỉ để chấp nhận một vỏ bọc thôi.

Khi em mang thai được tám tháng, vợ chồng giận nhau và anh ta cắt viện trợ. Em gọi cho tôi tâm sự, thương quá tôi cũng dành dụm ít tiền để gửi cho em vào những tháng cuối. Em thầm cảm ơn tôi rất nhiều. Lúc này, khi em gần sinh tôi mới biết cái thai trong bụng em là của mình. Tôi hỏi tại sao giấu tôi? Em chỉ biết khóc và im lặng. Em nói sẽ không bao giờ liên quan đến tôi nữa, sẽ không ảnh hưởng đến sự nghiệp cũng như hạnh phúc gia đình của tôi sau này.

Đến giờ tôi vẫn không tin mình đã có con riêng trong khi chưa lập gia đình nhưng cảm giác có con thật thích. Tôi vẫn thương em, giúp đỡ em một ít về mặt tiền bạc và những vật dụng cần thiết khi sinh con trong lúc gia đình nhỏ đang giận em và cắt bỏ viện trợ. Lần cuối tôi gặp em hôm chủ nhật, lúc chia tay để về Hà Nội, em không khóc, chỉ muốn tôi lấy xe đi trước, nhìn thấy tôi khuất bóng xe em mới về. Tự dung tôi thấy nhớ em da diết. Bờ vai tôi cũng đủ rộng lớn để cho em tựa vào nhưng tiếc thay những điều đó giờ không còn thuộc về tôi nữa.

Sau này liệu cuộc sống của em và con ra sao, sướng hay khổ, có hạnh phúc hay không. Em chưa bao giờ biết gọi tên mối quan hệ của chúng tôi là gì, cũng chẳng biết tôi có thật sự yêu em không vì đến giờ có lúc tôi cũng không hiểu được mình nữa. Hơn một tuần rồi đấy em nhỉ, chẳng còn những tin nhắn hỏi thăm, những cuộc gọi, mọi thứ đã quay trở về với quỹ đạo vốn có của nó. Hy vọng một ngày nào đó tôi sẽ tìm được em và giọt máu đó. (Quang)


Theo Vnexpress