Yêu anh sau 48 giờ online

Yêu anh sau 48 giờ online
Một cô gái vốn không tin vào tình sét đánh, nhất là khi cuộc tình bảy năm đổ vỡ, vậy mà bị mũi tên thần tình yêu "hạ gục" chóng vánh. Điều đáng nói, "mũi tên" ấy được bắn ra từ thế giới mạng chỉ sau 48 giờ online.

Đó là tâm sự của bạn Lâm Hồng (Hà Nội). Xin chia sẻ cùng bạn đọc:

Tôi không tin vào tình yêu sét đánh. Tôi thích những gì bền lâu như hạt mưa thấm đất. Tôi đã có cuộc tình bảy năm và lúc nào cũng nghĩ sẽ chẳng bao giờ cưới ai ngoài anh. Vậy mà cuối cùng chúng tôi cũng chia tay.

Tôi 24 tuổi, kể cả tuổi mụ là 25. Tôi trưởng thành thật rồi, chẳng còn lý do gì để biện minh rằng còn nhỏ, còn mộng mơ để tin vào tình sét đánh. Vậy mà tôi đã ào vào người ấy như một cơn lốc, rồi chẳng thể nào đi qua cảm xúc đó.

Tôi quen anh trên mạng. Chuyện ấy vốn chẳng có gì đặc biệt vì tôi đã quen nhiều người trên thế giới ảo, chẳng riêng anh. Nhưng cái bất thường là cảm giác tôi có về anh. Kỳ lạ lắm! Tôi chưa bao giờ có cảm giác ấy trước đây!

Chúng tôi chat với nhau liên tục. Tôi sống như thể ngày mai mình sẽ chết với tất cả vui buồn, đớn đau, hạnh phúc, đam mê... Anh nói yêu tôi sau 48 giờ online liên tục. Giây phút ấy, tôi nghĩ rằng tôi đã yêu anh. Nhưng tôi còn sợ rằng mình chẳng thể vượt qua ranh giới ảo - thực. Cái ranh giới ấy ngỡ mong manh nhưng sao khó bước qua quá đỗi.

Bạn đã bao giờ ở trong trạng thái thế này chưa? Một buổi sáng tỉnh giấc, bạn nhớ rằng có người nói yêu bạn đêm qua. Và trong một buổi sáng khác, bạn nhớ rằng mình cũng đã nói yêu người. Rồi bạn lo lắng, bạn sợ hãi... Cảm xúc vỡ òa như thủy tinh găm vào da thịt: nhói, buốt nhưng lại lâng lâng hạnh phúc.

Tôi đã sống như thế suốt tổng số 60 giờ online cùng anh - từ thời điểm biết đến có sự có mặt của anh đâu đó giữa lòng Hà Nội. Rồi chúng tôi hẹn gặp nhau lần đầu giữa đảo Ngọc (Đại Lải, Vĩnh Phúc) đầy nắng và gió. Không giống như bất cứ cuộc hẹn hò nào khác, đây là cuộc gặp của hai kẻ trưởng thành mang trái tim đầy nông nổi - yêu khi chưa từng thấy mặt.

Giữa đảo Ngọc, anh nắm tay tôi, khẽ nói: ''Có một nơi còn đẹp hơn nơi đây rất nhiều nếu em chịu theo anh về... nhà anh''. Lúc ấy, trong tôi chỉ có duy nhất một ý nghĩ: ''Anh đừng yêu ai nữa nhé, được không?".

Khi ở bên anh giữa đảo Ngọc, tôi chợt tìm thấy cảm giác mà tôi chưa bao giờ có: bình yên! Tôi không dám chắc mãi mãi sẽ không có người đàn ông khác mang lại cho tôi cảm giác đó, nhưng tôi biết chắc một điều: tôi chỉ mất ba ngày để cảm nhận rõ ràng tôi yêu anh và nếu không ở bên anh, tôi sẽ mất cả cuộc đời để ân hận.

Tôi vẫn không tin vào tình yêu sét đánh. Tôi chỉ tin vào những cơn mưa sau tiếng sét ấy. Cái tình cảm sẽ chẳng thể xanh tươi nếu một ngày không có ai tưới nước cho nó.

Giờ đây, tôi muốn nói với anh: "Từ khi yêu anh, em như được ban tặng một cuộc sống mới và anh đã có mặt ở đó ngay từ ngày đầu tiên. Anh sẽ ở đó mãi mãi, phải không anh?".

Theo Lâm Hồng
Tuổi Trẻ

Theo Đăng lại
MỚI - NÓNG