Ai cũng nghĩ là Hân luôn hạnh phúc. Cũng đúng, nhà 3 tầng trên mặt tiền đường giữa trung tâm thành phố, 2 con, một trai một gái thì học giỏi ngoan trong những trường quốc tế hàng đầu, chồng đang điều hành công ty bất động sản của chính mình và ngày càng ăn nên làm ra. Còn Hân, một cô ngân hàng xinh đẹp giờ trở thành bà chủ của một nhà hàng nho nhỏ do chính tay cô là đầu bếp, và một vài mảnh đất có tiềm năng lớn ở khu ngoại thành. Tất cả cũng là nhờ tài thao lược tài trí của Quân - chồng Hân.
Ngày Hân đến với Quân là ngày Quân vừa nhận được bằng tốt nghiệp của trường Đại Học Kinh Tế. Với tấm bằng loại giỏi trên tay, nhưng con đường tìm việc làm quá chông chênh khi người ta luôn yêu cầu kinh nghiệm. Thế là một anh Cử nhân Kinh tế và một cô sinh viên Ngân Hàng phải ngày đêm tất tả ngược xuôi đi làm thêm, chấp nhận làm trong những công ty nhỏ, quy mô gia đình để vừa lo trang trải cuộc sống vừa tích lũy kinh nghiệm. Trời không phụ lòng người, sau 3 năm vất vả, Quân đã có một ít vốn liếng để tự mở công ty. Vốn ít, đành phải một mình vừa làm chủ, vừa làm công. Mừng cho sự kiện thành lập công ty, anh cầu hôn Hân, Hân gật đầu trong nước mắt hạnh phúc.
Công ty Quân ngày càng phát triển, có nhiều khách hàng, chắc nhờ anh làm việc theo chữ Tâm. Hân cũng ra trường và thi tuyển được vào một ngân hàng hạng trung trong thành phố. Cuộc sống dần ổn định. Quân và Hân bắt đầu bằng việc mua căn nhà nhỏ xíu, ấm cúng ven ngoại thành để an cư lạc nghiệp. Rồi dần dần, các con ra đời và Hân - Quân cảm thấy trọn vẹn với cuộc hôn nhân hạnh phúc.
Cho đến một ngày, một ngày Hân làm bánh, cái bánh đầu tiên của cô. Dù là đầu bếp cho nhà hàng của mình nhưng Hân chỉ biết nấu các món mặn, còn cô thuê riêng một người chuyên làm món tráng miệng cho nhà hàng. Cô hớn hở như một đứa trẻ, không ngần ngừ, không suy nghĩ, Hân lên xe và đến thẳng công ty của Quân.
Nhìn vẻ bối rối của Lan ở quầy lễ tân, linh cảm mách bảo Hân có điều chẳng lành. Cô yêu cầu Lan làm việc của mình và không được báo với giám đốc. Cô sẽ đích thân đến đó. Thang máy chầm chậm dừng lại ở tầng thứ 5, Hân bước ra, nhẹ nhàng đi về phòng Giám Đốc. "Anh, khi nào thì anh mới công khai chuyện tình cảm của 2 đứa mình", "Từ từ đi em, anh đang nghĩ cách", "Ai biết được anh có nghĩ hay không, để người ta cô đơn, người ta giận, bỏ đi đó", "Đừng, đừng mà em yêu, anh đang suy nghĩ cách để vợ anh chịu ly hôn đây"... đó là tất cả những gì cô nghe được qua khe cửa khép hờ.
Hừ, Quân đấy ư? Quân chồng cô đấy ư? Sao cô thấy lạ lẫm như chưa từng quen biết. Hân cười chua chát. Lặng lẽ treo hộp bánh vào tay nắm cửa, Hân bước vào thang máy. Định tạo bất ngờ cho Quân, không ngờ người được bất ngờ mới chính là cô.
Về nhà, Hân gọi cho mẹ chồng nhờ 2 ông bà đưa đón và chăm cháu giúp vài ngày. Cô gọi điện thoại giao phó việc quản lý nhà hàng cho nhân viên. Sau đó... cô lặng lẽ xếp đồ... giống như cô đang xếp những kỷ niệm với Quân vậy.
Ở một miền đất xa xôi, Hân không cho phép mình thảnh thơi. Nhờ có bạn thân giúp sức cùng các đối tác nên cô nhanh chóng khai trương được nhà hàng thứ 2 của mình ở nơi xa lạ này. Hân đánh một ván cược với cuộc đời. Nếu anh thấy hộp bánh cô để lại và hối lỗi thì anh và cô sẽ không ly hôn . Cô chấp nhận tha thứ cho anh và làm lại từ đầu. Nhà hàng này xem như là sự mở rộng kinh doanh của cô. Nhưng nếu anh không thay đổi, thì xem như anh đã đền bù cho tuổi thanh xuân của cô rồi. Với 2 nhà hàng, cô đủ sức lo cho 3 mẹ con cô khỏi vòng quay của cơm áo gạo tiền. 2 tháng cô đi, là để cho anh và nhân tình tự do tìm hiểu nhau, để biết họ là của nhau, hay mỗi người đều là của người khác.
Hân không biết làm vậy có đúng không, nhưng cô nghĩ đó là giải pháp tốt nhất cho hiện tại.
Quay về nhà sau 2 tháng biệt tích, Quân nhìn Hân với đôi mắt vằn tia máu bởi những mệt mỏi của những đêm không ngủ, của những lo lắng hay gì gì đó mà cô không biết, cũng chẳng quan tâm. Hân lặng lẽ rút ra tờ giấy đưa cho Quân. Quân giật thót, ném ngay tờ giấy đi và quỳ xuống mong Hân thứ lỗi. Quân nói rất nhiều, rất nhiều nhưng Hân chẳng nghe được chữ nào, bởi nhìn Quân quỳ dưới chân mình và nước mắt Quân rớt xuống là cô đã tha thứ cho Quân rồi.
Đỡ Quân đứng lên, Hân cầm tờ giấy bảo Quân bình tĩnh xem đi. Vì đó là giấy phép kinh doanh nhà hàng thứ 2 của cô mà. Ngỡ ngàng, bối rối, và sung sướng, Quân ôm Hân và thầm hứa không bao giờ để mất Hân lần nữa.