Chào các bạn!
Là một phụ nữ, bước vào hôn nhân, tôi cũng mong bản thân có thể hạnh phúc. Song thật sự, may mắn ấy dường như chẳng mỉm cười với tôi. Suốt 14 tháng kết hôn và sống cùng chồng là 14 tháng tôi sống trong mệt mỏi, chán chường kinh khủng. Đã có lúc tôi ước giá như tôi chưa kết hôn để có thể dễ dàng làm lại từ đầu. Nhưng tôi biết, đó mãi chỉ là lời ước. Vì thế, sáng nay, tôi nghĩ phải nhìn vào thực tại của mình và bắt đầu ra quyết định đầu tiên cho cuộc hôn nhân này của chính mình.
Như tôi đã kể trên, tôi kết hôn tính đến thời điểm này đã được 14 tháng. Song con trai nhỏ của tôi chỉ mới được 2 tháng tuổi. Hiện tại, con quá non nớt để tôi nói lời ly hôn với chồng. Nhưng tôi cứ càng nhẫn nhịn, anh càng lấn tới. Anh coi thường vợ con đã đành, anh còn coi thường cả bố mẹ vợ - người đang cho anh và vợ con ở nhờ.
Tôi và anh đến với nhau là do cả hai tự nguyện. Ngày yêu anh đường hoàng lịch sự và đứng đắn, quan tâm tôi bao nhiêu thì giờ không hiểu sao anh đổ đốn bấy nhiêu. Chính vì thế, tôi không thể nhịn anh được nữa. Hơn nữa, anh còn động chạm đến cả bố mẹ vợ.
Vì thế, hôm qua tôi quyết định đuổi anh ra khỏi nhà và chìa đơn ly hôn mà chẳng cần chồng có đồng ý ký hay không. Bởi người chồng này, tôi đã muốn “thanh lý” từ lâu. Chỉ như vậy, tôi mới sống thanh thản được. Chỉ như vậy, bố mẹ tôi mới đỡ bị tổn thương và đỡ chua chát hơn.
Tôi xin kể rõ sự tình như sau. Sau khi kết hôn xong, vì anh ở quê xa nên bố mẹ tôi chẳng ngại ngần bảo 2 vợ chồng tôi về nhà tôi ở cùng cho vui vẻ. Tôi biết bố mẹ tôi nói vậy vì thương chúng tôi hàng tháng mất 1 khoản tiền kha khá để thuê nhà. Cứ tưởng ở cùng bố mẹ vợ, chồng tôi sẽ phải giữ ý tứ hơn. Song anh chẳng những không giữ ý tứ gì còn liên tục coi nhà tôi chỉ là cái nhà trọ về ngủ.
Hàng tháng, vợ chồng đi làm được bao tiền, bố mẹ tôi đã chẳng lấy một đồng nào. Bố mẹ tôi bảo cứ tích cóp mà để lo cho con sau này. Vậy mà anh chẳng biết điều đi làm về giúp đỡ bố mẹ lại cứ la cà nhậu nhẹt. Có hôm thì anh về nhà sớm hơn nhưng lại chỉ lên lầu nằm và đợi đến giờ cơm. Có hôm thì đi nhậu với bạn bè đến tận 2-3 giờ sáng mới mò về.
Khi tôi mang bầu, anh cũng chẳng bao giờ thèm hỏi han quan tâm vợ lấy một câu. Chưa bao giờ anh mua cho vợ một món ăn tẩm bổ nào. Anh cứ tụ tập bạn bè đến khuya rồi về nhà ngủ. Nhiều lần anh còn bỏ đi mấy ngày mới về nhà. Đêm nào tôi cũng khóc vì tủi thân nhưng chẳng dám khóc to sợ bố mẹ biết. Nhiều lần tôi đã muốn bỏ chồng nhưng vì nghĩ đến con nên tôi cố nín nhịn và hàn gắn tình cảm.
Sau khi tôi sinh, vì bận rộn chăm con cái nên chồng tôi ngày càng thờ ơ vợ con đến mức không thể chấp nhận được. Có những tuần 1 tuần liền anh không thèm về ngó mặt vợ con sống chết như thế nào. Hỏi anh lý do thì anh bảo đi làm về muộn, sau đó hết giờ bạn bè lại kéo đi nhậu đến khuya nên say không về nhà được.
Lần mới đây nhất, khi con trai đang nửa đêm sốt cao đến 41 độ. Quá hoảng sợ, tôi một mặt gọi taxi đưa con vào viện cấp cứu. Mặt khác tôi gọi cho chồng về nhà nhưng anh vẫn thờ ơ. Tôi gào lên trong điện thoại bảo chồng về nhưng chồng nói đang ở ngoài đường ăn nhậu với bạn chưa thể đứng lên về ngay. Anh nói tôi cứ đưa con vào trước rồi anh sẽ chạy đến sau nhưng rồi anh cũng chẳng đến. 3 ngày con nằm viện cấp cứu, anh cũng chẳng thèm vào viện để xem con thế nào. Suốt mấy hôm đó, anh cũng không về nhà.
Tôi không biết tại sao chồng tôi lại hay đi nhậu nhẹt bên ngoài với bạn bè như thế. Tôi cũng không rõ anh chỉ ham nhậu nhẹt thôi hay còn gái gú bên ngoài nữa. Song từ ngày con trai sinh ra đời đến nay được 2 tháng, chưa một lần tôi thấy anh bế hoặc trông con. Chính bởi thế khi anh về nhà, tôi đã tức giận đuổi anh đi tiếp mà đàn đúm với bạn bè và không cần bước chân về nhà này nữa.
Thấy vợ lần đầu tiên phản kháng quyết liệt như vậy, anh chẳng những không đi mà cũng chửi tôi là người đàn bà ghê gớm. Thấy vợ chồng cãi nhau, bố mẹ tôi cũng chạy lên can ngăn. Thấy vậy, anh chẳng ngần ngại lải nhải chửi luôn bố mẹ tôi không biết dạy con, để con gái ngang nhiên chửi chồng. Anh nói: “Vợ và bố mẹ vợ, thích thì tôi ở cùng, không thích thì tôi cũng đếch thèm”.
Như giọt nước tràn ly khi thấy chồng nói vậy, trong cơn tức giận và ức chế dồn nén lâu ngày, tôi đã vứt hết quần áo của chồng ra ngoài sân. Còn bố mẹ tôi thì chỉ ngồi bất lực và cay đắng khóc. Thấy vợ và bố mẹ vợ như vậy, anh nhanh chóng dắt xe phóng ra khỏi nhà ngay trong đêm. Trước khi đi anh còn bảo: “Tôi không thèm ở cái nhà này nữa. Các người ở lại đây đi. Khi nào chết hay có chuyện gì cũng đừng bao giờ gọi thằng này về”.
Suốt cả đêm qua, tôi không tài nào ngủ được. Bố mẹ tôi cũng không ngủ nổi vì quá chua chát khi bị con rể “phản ứng lại” với những câu mất dạy. Ngày mai, nhất định tôi sẽ nộp đơn ly hôn đơn phương cho dù chồng tôi có ký hay không? Ngày mai, tôi bắt đầu “thanh lý” người chồng quá vô trách nhiệm với vợ con, với gia đình mình trong tâm thế chẳng hề tiếc nuối. Không biết khi bố mẹ tôi biết quyết định này của con gái, họ có ủng hộ tôi không?