Dắt chị trở lại nhà chồng, bà rắn rỏi lên tiếng: “Vợ chồng chúng nó bát đũa thể nào chả có lúc xô. Trẻ người vung tay vung chân vì thiếu suy nghĩ thì người già có, trẻ có, sao không đỡ nó một câu. Lần này tôi cho qua, chứ lần sau tôi sẽ làm cho ra nhẽ”.
Vậy mà gã chồng vẫn hành hạ chị tàn tệ, coi chị như cái bị bông, cứ nện. Người nhà chồng giương mắt lên nhìn hờ hững… “Đánh cho chừa cái tội không đẻ được”.
Bà mỗi lần nghe điện thoại của con là tim muốn nhảy ngược ra ngoài, thương thắt ruột. Bà gọi chị về và thôi không dạy con gái là phải biết nhịn nhường.
Ở tuổi ba mươi, chị tự ti sống núp trong căn nhà được anh em thương tình dựng lên cho ở bên cạnh nhà bố mẹ đẻ.
Chị mở cửa hiệu bán thuốc, truyền nước. Sau lần chị cấp cứu cho một bà ở xóm bên cạnh, bà cứ hàm ơn mãi, rồi đi lại miết, nghe chị bộc bạch sự tình, tự dưng bà rưng rưng nắm tay chị: “Nếu con không chê thì để bác bảo con trai bác đến”.
Anh đĩnh đạc, khôi ngô, ăn nói điềm đạm, lại đẹp trai ngời ngời. Song anh và chị vợ cũ, không hiểu sao bao năm lấy nhau chẳng có con. Chị vợ cặp bồ với cậu đồng nghiệp cho vui thì chỉ vài tháng sau đã có “kết quả”, nên tự tin “đá” anh cho đỡ vướng chân.
Khi anh chị đến với nhau họ vẫn đinh ninh, mặc cảm mình là kẻ bỏ đi. Thôi thì đồng cảnh ngộ, vá víu lại nương nhờ nhau lúc tuổi già.
Chị đã bảo anh chỉ làm mâm cơm mời anh em ruột thịt báo cáo vậy thôi, lần hai rồi rình rang làm gì, nhưng anh vẫn khăng khăng làm cỗ tươm tất mời bạn bè đồng nghiệp, rồi lễ lạt, thuê xe đưa rước chị đàng hoàng. Anh lãng mạn và chu đáo với chị chẳng thua cô cậu tuổi mười tám nào.
Hai vợ chồng cứ ríu rít như đôi chim non, líu lo tâm sự cả ngày chẳng hết chuyện. Cảm thấy lòng bình yên, chị thật chẳng dám mơ ước gì hơn.
Họ cứ để mọi việc thuận theo tự nhiên và chỉ sau nửa năm cưới nhau, “tự dưng” bụng chị đội áo. Ai thấy đều bất ngờ và vui mừng khôn xiết cùng anh chị. Con bé sinh ra khỏe mạnh giống bố y xì đúc, chị ngày càng xinh đẹp và trẻ ra, anh công việc thì cứ ngày một thăng tiến, sắp tới còn được cơ quan cấp cho mảnh đất.
Có ai đó nói, anh chị coi như đã trải qua một kiếp nạn làm người, vượt được trận ốm thập tử nhất sinh. Qua cơn bĩ cực giờ đến hồi thái lai…