Đời phiêu bạt nên tình yêu cũng chẳng thể làm nên đôi cánh!
Nhiều năm trước, tôi đặt chân đến khu vực này - một quận gần trung tâm thành phố. Khi lang thang tìm nơi lập nghiệp, trời nắng như đổ lửa, một đứa con gái không gia đình, không nhà cửa biết về nơi đâu.
Tôi dừng xe ngay lề một ngã ba đường, nơi nắng chang chang không một bóng cây, tự dưng bước xuống xe và ngồi lên cái bức tường gạch định mệnh ấy. Bức tường nắng chói chang không một bóng mát ấy thuộc về một chàng trai trẻ. Còn tôi tự dưng chọn ngay bên cạnh bức tường ấy là nơi ở của tôi.
Hai con người định mệnh sắp đặt ấy tất sẽ phải gặp nhau! Chàng trai khi nhìn thấy tôi lần đầu đã trúng tiếng sét ái tình, còn tôi thì dửng dưng vì chàng ta không phải là tuýp người yêu thích.
Chàng chưa từng có mảnh tình rách vắt vai, cho tới khi gặp tôi nên chàng quyết không bỏ lỡ cơ hội và dùng đủ mọi chiêu trò tiếp cận. Tôi thì cau có khó chịu và ra cho chàng ta 15 câu hỏi nhanh, yêu cầu chàng trả lời trong vòng 30 giây mỗi câu, nếu đúng trên 50% thì tôi sẽ nhận lời uống café cùng chàng. Nhưng không ngờ là chàng trả lời được hết và đúng tới hơn 90%. Tôi bắt đầu tò mò và để ý đến chàng trai thông minh ấy.
Ngày tháng trôi qua, tôi dần dần có cảm tình với chàng, còn chàng thì yêu tôi say đắm, chiều chuộng hết mực, hễ tôi muốn gì thì là lệnh trời, chàng đều đáp ứng hết. Dù yêu tôi hơn cả bản thân mình nhưng lòng người thì quả nhiên là khó lường.
Nhân dịp tôi về quê 1 tháng, ở đây chàng buồn và đau khổ vô cùng, nhưng trong lòng lại hận tôi bỏ đi lâu quá, các bạn của chàng an ủi và giới thiệu cho chàng 1 cô gái. Đang buồn và cô đơn nên chàng đồng ý cặp kè với cô gái đó. Khi trở lại và biết được, tôi đã bình tĩnh hỏi chàng một câu:
- Anh có muốn kết thúc không?
Chàng bất ngờ với câu hỏi đó và tức giận khi tôi không thèm hỏi thăm mình sống ra sao khi không có tôi mà lại dội nước lạnh như vậy, trong cơn bực tức chàng nói: "Có!" Tôi không nói lời nào và quay lưng bước đi. Từ đó nhạc chờ điện thoại của tôi ngân lên giai điệu của ca khúc "Phố pháo hoa".
Một tuần sau chàng tìm đến và quỳ dưới chân nói: "Anh xin lỗi em, sau lưng em, anh đã đi tìm người con gái khác có đủ mọi điều kiện tốt hơn em, nhưng anh thấy không phù hợp và anh rất nhớ em! Hãy tha thứ cho anh và đừng bỏ anh".
Khi ấy trong mắt tôi, chàng thật là hèn, bỗng dưng con người kia cô từng tưởng là chính nhân quân tử, giờ đã trở nên tầm thường, hạ đẳng như vậy. Cuộc đời thật bạc bẽo, tôi thấy thương hại chàng và hận mình.Vì tôi nghèo, không có gia đình, không có nhà cửa, chỉ là 1 đứa con gái từ nơi khác đến đây lập nghiệp nên người con trai ấy mới nổi lòng tham với người con gái khác giàu có hơn.
Kể từ đó mặc kệ ong bướm rập rìu, kẻ săn, người đón, tôi phớt lờ tất cả, thế giới của tôi đàn ông vốn không tồn tại, tôi từ chối hết những người theo đuổi. Tôi sợ lòng người không đủ rộng để bao dung, che chở. Tôi lặng lẽ một mình sớm tối đi về.
Nhiều năm trôi qua, tôi tình cờ gặp một người đàn ông lớn tuổi hơn rất nhiều. Tôi cảm nhận được con người đó rất cô đơn, tôi cũng nhận ra nỗi cô đơn trong mình đã quá lâu rồi. Tôi muốn cho mình thêm một cơ hội nữa và đã đưa tay ra cho người đàn ông đó nắm lấy.
Thời gian dần trôi đi và tình yêu cùng anh cũng trải qua nhiều thăng trầm sóng gió. Tôi hy vọng anh đối xử thật lòng và nguyện cả đời này sẽ ở bên anh, tôi không sợ khổ, chỉ cần anh nắm tay thật chặt thì tôi nhất định sẽ không buông.
Yêu tôi, anh đã thay đổi rất nhiều, lãng mạn, yêu đời và trẻ trung hơn, cuộc sống tươi đẹp hơn mặc dù cũng đau đớn vì tôi không ít, vì anh cũng thuộc tuýp người tôi không thích. Nhưng cả hai cùng bù đắp cho nhau và nguyện ước sẽ cùng ở bên, nương tựa vào nhau. Tôi hy vọng sau bao nhiêu ngày tháng chôn vùi trong cô đơn, giờ gặp được quân tử của lòng mình. Cho đến 1 ngày anh bảo:
- Khi nhìn em, anh lầm tưởng em là tiểu thư nhà giàu. Hóa ra em chỉ ở phòng trọ! (Căn phòng nơi tôi thuê ở là một khu ổ chuột chật hẹp và nóng nực).
Từ đó, tôi buồn nhiều hơn và cau có với anh cũng nhiều hơn. Có lẽ vì tôi ám ảnh từ người con trai năm xưa ham giàu.
Đúng như tôi dự đoán, lòng người cũng chỉ có bấy nhiêu thôi. Mặc dù, nói yêu hết mực, chỉ có mình tôi và tôi là tình cuối của anh, nhưng sau lưng thì ngày đêm anh vẫn lên các trang web cộng đồng, trang kết bạn và mạng xã hội để tìm kiếm những cô gái khác. Những cô gái có điều kiện tốt hơn rất nhiều, có gia đình, nhà cửa, và giàu có… còn tôi thì đến nhà cũng chẳng có để mà về.
Biết được sự thật nghiệt ngã ấy, tôi chỉ có thể buông tay người đàn ông đó ra. Người đàn ông đó không sai, con người phải biết ngẩng cao đầu nên anh có quyền tìm những cô gái có thể mang lại cho anh những thứ mà biết rằng cả đời này tôi cũng không thể cho anh được.
Tôi rất buồn nhưng cũng mừng cho anh vì anh biết tìm kiếm những thứ tốt nhất cho mình. Tôi không có can đảm ở bên anh vì tôi sợ phải nhìn thấy anh hèn, sợ phải chứng kiến người đàn ông đã ôm tôi trong tay dần trở nên tầm thường.
Tào Tháo thời Tam Quốc từng nói: “Đời không vì mình, trời tru, đất diệt”. Tôi không trách anh và cầu mong cho anh kiếm được người con gái tốt hơn, có thể cho anh những thứ mà tôi không bao giờ có được.
Huyền Đặng
Ngoisao.net