Trò chuyện với ông Ngô Trường Tú, chủ cơ sở cắt cơn, giải độc và phục hồi sức khỏe (trực thuộc Cục Phòng chống tệ nạn xã hội, Bộ LĐTB&XH, đóng tại huyện Lương Sơn, tỉnh Hòa Bình), ông Tú cho biết: "Có ba loại ảo giác phổ biến mà ma túy đá đem đến, đó là: ảo giác đánh nhau, ảo giác tình dục và ảo giác trầm cảm. Đối với loại ảo giác đánh nhau thì nhìn đâu cũng thấy kẻ thù nên họ luôn trong tư thế muốn đánh, muốn giết một ai đó.
Với ảo giác tình dục, cùng một lúc người chơi ma túy đá có thể quan hệ (gọi là "xả đá") với 5, 7 thậm chí là chục người bạn tình mà không biết mệt. Còn những ai mắc phải ảo giác trầm cảm thường ít nói, một khi đã thích làm việc gì đó dù là rất vô nghĩa cũng có thể miệt mài từ sáng đến đêm. Hết ngày nào qua ngày khác không chán".
Để minh họa cho loại ảo giác đánh nhau, ông Tú đã kể cho chúng tôi nghe về trường hợp của Phạm Đức Lập - một đại gia ở Lạng Sơn - người vừa được "xuất" khỏi trung tâm cai nghiện và trở về tái hòa nhập cộng đồng: "Khi phê ma túy đá thì trong mắt Lập, bất kể người đàn ông nào cũng có thể ngủ với vợ hắn. Anh trai Lập, bố đẻ Lập, những người hàng xóm và thậm chí là cả bố vợ của Lập… đều đã từng bị Lập đánh vì nghĩ họ đã ngủ với vợ mình.
Trước ngày gia đình đưa Lập xuống cơ sở cai nghiện của chúng tôi, anh ta đã đánh vỡ đầu ông bố vợ khi ông này đến thăm gia đình con gái. Nghe gia đình kể lại, khi bố vợ mới chỉ bước vào cửa nhà thì Lập đã cầm một thanh gỗ xông ra phang thẳng vào đầu bố vợ, vừa đánh vừa hét: "Thằng khốn nạn kia, sao mày dám ngủ với vợ tao".
Bất kể cứ là đàn ông, nếu gần gũi, chuyện trò với hai đứa con của Lập thì Lập đều nghĩ rằng họ đến để bắt con của họ đi (vì vợ ngủ với những người đàn ông đó nên con cũng là con của họ). Chính vì điều đó nên Lập rất hung hãn, và không cho ai được phép bén mảng đến gần hai đứa con của anh ta".
Mới hôm vừa rồi khi đang ngồi ăn cơm trưa với những học viên khác trong trung tâm cai nghiện, Lập bất thình lình đứng dậy cầm chiếc cốc thủy tinh đập đánh bốp vào đầu một học viên nam khác, làm máu chảy xối xả. Hỏi anh ta vì sao lại đánh người vô cớ thì Lập tức giận nói: "Nó dám ngủ với vợ tao".
Trong cơ sở cai nghiện này, việc nhận học viên nữ là một điều rất hãn hữu. Giám đốc cơ sở cai nghiện Ngô Trường Tú phải thú nhận rằng: "Nói thật, chỉ trừ trường hợp là con em của những người thân thiết tôi mới buộc lòng phải nhận. Bởi vì, đối với nữ thì hầu hết những người phê ma túy đá đều mắc phải ảo giác nghiện tình dục".
Như trường hợp Huyền Ngọc chúng tôi vừa nhắc đến ở trên, khi vào đây cắt cơn, nhìn thấy bất kể ai là đàn ông Ngọc cũng lao vào sờ soạng. Lúc đó, Ngọc như một con thú không còn biết đến sĩ diện, chỉ muốn lao vào đụng chạm, quan hệ với đàn ông.
Ngọc kể: "Hồi chưa bị đưa vào cơ sở này, mỗi lần bọn em chơi "đá" xong đều phải đi xả "đá". Lúc đó trong người nó lạ lắm, cứ hừng hực lên. Một lúc quan hệ được với dăm bảy đàn ông là chuyện thường. "Hàng" để xả thường vẫn chỉ là những thằng đàn ông trong nhóm chơi. Cứ đổi hết người này đến người khác. Bọn đó cũng thế, lúc phê đá rồi thì cũng cần nhiều đàn bà để xả mà.
Đàn ông còn dễ kiếm "hàng", chứ con gái bọn em nếu không có hàng ruột thì kiếm đâu ra. Mà kể cả bọn đàn ông cũng thế nhé, nó không chơi "hàng" là cave đâu vì nó sợ bị “ẾT” lắm. Lúc phê rồi thì biết gì mà dùng biện pháp bảo vệ nữa".
Có lẽ, hài hước nhất chính là những người "ngáo đá" ảo trầm cảm. Với những đối tượng này họ rất lành, không làm gì phương hại đến những người xung quanh, chỉ tỉ mẩn làm những điều mình thích. Nguyễn Minh Quân (20 tuổi, ở đường Võ Thị Sáu, Hà Nội) mỗi lần phê đá lại có sở thích ra phố ngắm đèn đỏ. Quân lân lê ngồi khắp các ngã tư, ngồi ở bất cứ nơi nào có đèn đỏ. Chỉ cần nhìn thấy đèn đỏ thôi là Quân vui như được trúng số. Nhưng thấy đèn xanh, đèn vàng thì anh ta lại khóc như mưa.
Suốt cả ngày cứ tỉ mẩn với những luống rau để tìm bắt sâu lại là sở thích của Phạm Văn Long (Ý Yên, Nam Định). Long có thể quên ăn, quên ngủ miễn sao là được vạch từng cọng lá ra bắt sâu. Bắt ngày chưa đủ, ban đêm Long nhổ rau để lên bàn rồi lọ mọ lấy đèn pin soi tìm sâu. Trong đống rau Long mang vào nếu không thể tìm được con sâu nào trên đó là anh ta có thể khóc toáng lên như một đứa trẻ bị ai bắt nạt.
Đỗ Thành Đạt (SN 1993) - một thiếu gia Hà Thành thì nhìn đâu cũng thấy vàng. Kể cả khi vào đến cơ sở cai nghiện tự nguyện ở Lương Sơn, Hòa Bình, Đạt vẫn ngày ngày đòi mang thuổng để đào vàng. Đạt bảo: "Mọi người cứ không tin em chứ. Đây này, ngay cả dưới chân mình đang đứng đây này cũng có vô khối vàng. Trên núi kia nữa kìa, cũng nhiều lắm. Nếu đào chắc hàng tấn chứ chả ít đâu. Thế mà lại không cho đào. Tiếc thế chứ".
Những ai "phê đá", khi tỉnh táo cũng nói mình ân hận. Nhưng hầu hết trong số họ đều vào đây ít nhất là 2 lần, nhiều là không đếm xuể. Nói thế để thấy thứ ma túy tổng hợp chết người ấy quá khó để bỏ nếu như đã bập vào. Cách "cai" tốt nhất vẫn là tránh xa những cám dỗ ấy ngay từ khi nó chưa bắt đầu.
Theo Phong Anh