Rất nhiều họa sỹ nổi tiếng góp mặt trong triển lãm lần này như Huỳnh Văn Thuận, Lê Lam, Quang Thọ, Văn Đa, Huy Toàn, Bùi Quang Ánh... với những bản gốc! Chủ nhân của nó là chính là cựu Đại sứ Malaysia tại Việt Nam từ năm 1990 đến năm 1993, ông Dato’ N Parameswaran. Ông đã bỏ tiền túi ra dày công sưu tầm trong ba năm được hơn 1.000 tranh cả ký họa và tranh cổ động. Triển lãm này chỉ là 1/3 số tranh ông có! Nhân dân yêu hội họa Singapore qua triển lãm hiểu thêm về tâm hồn và đời sống nhân dân Việt Nam, một dân tộc trường kỳ chiến tranh nhưng rất yêu hoà bình.
Cô giao liên ở binh trạmTôi xem hết phòng tranh rộng, kỹ từng bức và chợt thấy tranh “Bà Mẹ Vĩnh Linh” của mình được treo. Bức ký họa tôi vẽ tháng 6/1969, khắc họa một bà mẹ đang hút thuốc rê trong phút giải lao khi đào địa đạo chống bom Mỹ! Nó là một trong hơn 200 ký họa của tôi vẽ trong suốt cuộc chiến tranh. Thật xúc động khi gặp lại đứa con của mình sau 48 năm! Tôi lại nhớ đến phòng triển lãm ký họa của tôi tại Boston (Mỹ) 1992 với rất đông người xem và họ bất ngờ về cuộc sống của nhân dân Việt Nam, một dân tộc mà chính phủ họ dội bom xuống đầu!... Và mỗi khi! Ngày 30/4 tới! Tôi không thể không bồi hồi nghĩ về những bức tranh ký họa và những người vẽ nó...
Bà Mẹ Vĩnh Linh Nhưng những bức ký họa vẫn sống mãi tuổi thanh xuân, nó minh chứng cho một thời hào hùng mà ở đó người ta được đề cao nhân phẩm qua các cuộc chia ly màu đỏ... Và những bức ký họa vẫn âm thầm chứng nhân cho một thời cao đẹp trường tồn.
Vượt trọng điểmCó những kỷ niệm khó quên: Năm 1969, tôi vào vẽ bộ đội tiểu đoàn 27 đánh Quảng Trị. Vẽ xong một người lính, chưa kịp ký tên và hỏi tên thì anh phải đi ngay, chỉ kịp hỏi với theo, anh trả lời ngắn gọn: Tôi tên là Tùng, nhà ở số 6 xóm Hạ Hồi... Bức ký họa ấy cứ nằm trong cặp vẽ tròn 51 năm nay mãi tháng trước, trốn “Cô Vy”, tôi post lên facebook, hàng trăm bạn đòi tìm anh Tùng xem sống hay đã hy sinh? Họa sỹ Thành Chương đã nhiệt tình tìm giúp vì là hàng xóm với Tùng và cuối cùng đã tìm ra Tùng.
Nhiều bức vẽ vừa vẽ xong người vẽ đã hy sinh ngay sau đó, những bức vẽ phải đựng trong ống Rốc-két, ống pháo sáng, ống tre, những cuộc triển lãm lưu động tranh ký họa giữa rừng già giấu quân, trong binh trạm đầy hố bom hay bên vách chiến hào địa đạo, đã góp phần động viên quân dân kiên cường đánh giặc!
Chân dung người lính quên tên. (Toàn bộ ký họa trong bài của Lê Trí Dũng) Năm tháng cứ trôi đi, nhiều bức ký họa trải qua thời bao cấp đã bị mối xông, nhiều bức bị cháy sém vì bom pháo địch, nhiều người vẽ đã qua đời. Những người còn sống đến ngày nay hầu như đã quên ký họa để lao vào vẽ các thể loại khác trước thúc bách của kinh tế thị trường! Nhưng những bức ký họa vẫn sống mãi tuổi thanh xuân, nó minh chứng cho một thời hào hùng mà ở đó người ta được đề cao nhân phẩm qua các cuộc chia ly màu đỏ... Và những bức ký họa vẫn âm thầm chứng nhân cho một thời cao đẹp trường tồn.