Học trò ngốc nghếch nhất của tôi

TP - Sau khi tốt nghiệp tôi ở lại Bắc Kinh giảng dạy, bố tôi thấy quá cô đơn, bèn gọi điện cho tôi nhờ mua hộ ông máy vi tính, ông muốn chat webcam với tôi. Tôi cười ông, già hơn 50 tuổi đầu rồi, chẳng hiểu biết gì về vi tính cả, thế này thì không mời thầy giáo chuyên môn về dạy thì không xong.
Minh họa của Doãn Hoàng Kiên
Minh họa của Doãn Hoàng Kiên.

Bố tôi nói, mấy năm trước con là học trò của bố, bây giờ để bố làm học sinh của con có được không? Tôi nói, thế thì bố già của con ơi, phải chuyên tâm mà học đấy, con không có thời gian cầm tay chỉ bố từng ly từng tí đâu. Bố tôi cười ha hả mà rằng, cái đó tất nhiên rồi, bố sẽ giành vị trí danh dự học sinh thông minh nhất lớp con, như năm xưa con gái bố đã cho bố cái vinh dự ấy vậy.

Từ đó cứ mỗi tối cuối tuần, tôi đều bị bố lôi kéo quyết liệt đến trước màn hình vi tính. Lúc đầu là gọi điện thoại đường dài về chỉ ông cách đăng nhập vào QQ, sau đó cuối cùng cũng đã chỉ ông cách sử dụng webcam.

Đến bước này thì bố bắt đầu hơi lười biếng, mỗi ngày tôi đều căng cổ họng ra mà dạy ông cách tìm kiếm tài liệu thế nào, gửi thông tin ra sao… tôi cảm thấy tất cả sức lực mình đã phí hoài cho ông dường như còn nhiều hơn cả đứa học sinh ngốc nhất lớp mình nữa; nhưng kiến thức về vi tính của bố tôi lại chỉ dừng lại ở trình độ mở webcam, cười ha ha vào micro nói chuyện với tôi mà thôi.

Bố già tôi hình như chẳng mảy may nhận biết gì về sự chậm chạp đầu óc của mình, khuôn mặt mập mạp của ông trong ống kính webcam trước sau vẫn cười ra chiều đắc ý lắm. Tôi nói bố già ơi, bố phải thực hành đi chứ, mỗi cuối tuần chỉ nghe con dạy, rồi sau đó cả tuần cũng chẳng rờ đến cái vi tính thì sao được? Bố tôi như thường lệ vẫn cười tươi như hoa trước webcam, nói bố già đây thật sự rất thông minh, cô nương chỉ cần nhẫn nại tí thôi, bảo đảm ông bố này sẽ tiến bộ thần tốc.

Tôi thấy là cứ mỗi mệnh lệnh đều phải nhắc lại cả n lần thì ông bố mù tịt của tôi mới bắt đầu “động thủ”, tự nhiên thấy hơi nản lòng, nghĩ rằng hoặc là giáo viên mình dạy không đúng cách, hoặc là bố thật sự ngốc nghếch, với những kiến thức tiên tiến thế này thì chẳng thể nào học nổi được.

Những cái “tiến bộ” của bố tôi chỉ đạt đến mức là gõ chữ và nói chuyện với tôi, thế là hết. Về sau mặc kệ tôi cố gắng thế nào, bố cũng chỉ dừng lại ở đó, chẳng tiến thêm được nửa bước nào. Bạn đồng nghiệp kế phòng tôi cứ mỗi khi nghe thấy tôi gào thét tới đứt hơi khản tiếng trong phòng là biết ngay tôi đang dạy bố lên mạng. Có một hôm cô ấy vô ý cười mà nói, đối với học trò đặc biệt chậm chạp thế, lạnh nhạt có khi tác dụng hơn là tận tâm chỉ bảo nữa, sao không thử xem! Tôi vui sướng tiếp thu ngay.

Bố tôi hơi không thích ứng kịp với biện pháp này, chưa qua được 1 tuần, ông kìm không nổi, nói cô nương ơi hay là cầm tay dạy cho bố đi, bố lớn tuổi thế này rồi sao bì được đám thanh niên các con. Sau đó thấy tôi thờ ơ không chút động lòng, cuối cùng ông nổi nóng, bắt đầu lãnh đạm với tôi.

Tôi gọi điện thoại về cho mẹ, nhờ mẹ chuyển lời với bố, học trò ngốc như bố lần đầu con mới gặp, đã 3 tháng rồi, gõ chữ tốc độ còn chậm như rùa bò, cứ thấy thế thôi, con há chẳng phải cả đời cũng dạy không nổi hay sao? Mẹ tôi lắng nghe cơn thịnh nộ của tôi xong, thở dài rồi nhẹ giọng bảo: “An An, thật ra ông bố con chẳng phải ngốc thế đâu, ông chỉ là muốn nghe thấy giọng nói của con nhiều một chút thôi, nếu mà cái gì cũng biết được thì bố con còn nhận con làm cô giáo làm gì?

Cứ mỗi lần thấy con trách móc kêu gào qua webcam như thế, ông cũng chẳng chấp, còn cười mà nghe con giảng bài, như cây gặp gió xuân, tốn những mấy ngàn đồng chỉ để làm cái việc thấy con mà thôi, chứ bố con đã lớn tuổi rồi, học lên mạng còn làm được gì nữa, có thể ngồi đối diện nói chuyện với con thế, với bố con mà nói, đã là tinh thông vi tính lắm rồi…”.

Thì ra, học trò ngốc nghếch nhất ở đây là tôi, ngốc tới nỗi mặt đối mặt với bố, nhìn thấy vẻ dịu dàng ân cần của ông trong khi mình vẫn liến thoắng nói cười không ngớt, thế mà vẫn không biết. Cái mà trong lòng bố muốn, chỉ là muốn thấy đứa con cách xa ông ngàn dặm có khỏe hay không, có phải là vẫn giống như bố nhớ đến hay không. Tôi đặt ông vào nơi ấm áp nhất trong sâu thẳm trái tim mình.

Đỗ Mai Quyên (dịch), nguồn: baidu.com

Truyện ngắn của An Ninh (Trung Quốc)

Theo Báo giấy