TP-2025

www.tienphong.vn 43 Tháng Năm xanh, chúng ta trở về nhà Cỏ mọc vào trong khu vườn cũ Cái hốc nhỏ ở trên khung cửa Vẫn còn nguyên chiếc chìa khóa năm xưa Em mảnh mai dưới chiếc áo mưa Đôi giày lấm bùn, nếp nhăn khóe miệng Buổi ra đi nào ai ngờ được Chiến tranh kéo dài hết tuổi trẻ ta - Em thân yêu, ta đã trở về nhà Mặt bàn bụi mờ, quyển sách xưa đọc dở Chiếc đèn con bình yên bên cửa sổ Tất cả khác gì đâu, sao thấy ngỡ ngàng Những đồ vật xưa bỗng bé nhỏ lạ lùng Chiếc ghế quen, sao em không ngồi xuống Cứ đứng lặng nhìn anh như thảng thốt Ta lại bên nhau dưới một mái nhà ư? - Ta còn sống, lớn lên, ta đã trở về Lòng đã vượt bao ngả đường lửa đạn Những suối lũ, rừng xa muỗi độc Và máu, anh ơi, máu của con người! Bao bạn bè không về lại sớm nay Em nhớ mắt họ nhìn giây phút cuối Có lúc ngỡ mình không còn chịu nổi Tưởng không bao giờ em gặp lại anh Đêm nhớ thương, em đã gọi thầm Bao tháng mưa dầm bao tuần đói khát Anh trông, tóc em đã bắt đầu sợi bạc Mười năm trời nào phải ít đâu anh. Gương mặt, bàn tay, đôi mắt ấy đây rồi Anh của em ơi, cho phút này em được khóc Trên vai anh, trên ngực anh, cho vợt bớt Bao yêu thương dồn lại những ngày qua Khi cái chết vây quanh, trong thép lạnh quân thù Ta vẫn bên nhau như chưa hề ngăn cách Như đất nước chưa bao giờ chia cắt Bao đổi thay rồi, anh có nhận ra em? - Khi đợi ngoài ga, khi ở trên đường Anh không biết nói gì trước nhất Nhưng chỉ gặp em, nhìn ánh trời trong mắt Chẳng phải nói gì, ta hiểu hết về nhau Bài học của chiến tranh, thật lạ lùng sao Lại là sắc trời xanh đơn giản ấy Giờ chẳng khó nào làm ta sợ hãi Tình yêu của em đã dẫn lối anh về. 5/1975 (Rút từ “Gió và tình yêu thổi trên đất nước tôi” - Tuyển thơ Lưu Quang Vũ, NXB Hội Nhà văn - Nhã Nam, 2018) NGUYỄN KHOA ĐIỀM Trên đường Rồi bạn đi với tôi qua những bờ tường trắng Sau chiến tranh Những ngôi nhà như tinh thể kết bất ngờ trong hạnh phúc Định hình tất cả niềm vui và sự thật Bằng gỗ, bằng vôi và giấc mơ ngày lên đường Những ngôi nhà thành phố tuổi thơ tôi Bạn đi cùng với tôi trên vỉa hè rạn vỡ - Đây những gì chúng ta đã sống và đã chết Người con gái áo trắng đi về tương lai nào đó - Đây những gì chúng ta đã đổ máu và hát ca Những hàng phượng mang nắng từ tương lai thành phố - Đây là những gì giúp ta cao hơn một tầm nhìn Một người mẹ gánh nặng trở về - Đây là những gì chúng ta mang mẻ và hy vọng Bạn ơi Bạn nghe tiếng trở mình cả thành phố thân yêu Mây trắng chất ngất và lòng ta đầy dự tưởng Những em bé nhặt lá khô bên lề đường Anh bộ đội vụng về sau ngày đánh giặc Đằng sau buổi chia ly, đằng sau lần gặp Tâm hồn ta như cánh rừng xa khuất Lại xanh màu và mãi âm vang.... 1975 (Rút từ tập thơ “Ngôi nhà có ngọn lửa ấm”, NXB Tác phẩm mới, 1986) Một buổi mai nắng vàng hoa ngâu Đám đưa dâu qua cầu Bến Hải Cầu vừa bắc xong, sơn còn tươi roi rói Đôi bờ xanh, lúa mới đã ngậm đòng Nhìn hai họ qua cầu mà nước mắt rưng rưng Mà sung sướng vui tràn như trẻ nhỏ. Chàng trai Vĩnh Linh cưới cô gái đất Cùa - Cam Lộ Sông tưng bừng nhìn đôi lứa thương nhau Gió lô xô con sóng vỗ chân cầu Mà thắt ruột câu hò xưa tê tái “Bước đến Hiền Lương sao chặng đường nghẹn lại Đáo tới bờ Bến Hải sao gác mái tình duyên…” Đám cưới hôm nay cũng tự nhiên như là hoa, là lá Như là chị lấy chồng, như là tôi lấy vợ Mà hay chưa bỡ ngỡ như chiêm bao Tôi nhìn sông, nghe sông chảy rì rào Ai hát đó tưởng như lời tôi hát Ngắm mây bay, tôi thấy trời bát ngát Chân người đi rộn rịp quá, người ơi! Không chỉ là tôi, ai cũng thế, bồi hồi Ai cũng thế, niềm vui này, tuyệt đỉnh! Chúng ta đã trải qua ngàn trận đánh Để bây giờ đất nước được vẹn nguyên Cho con đò khỏi “gác mái tình duyên” Và chiếc cầu “chặng đường thôi nghẹn lại”. Chừng vui quá nên cô dâu bối rối Mắt thẹn thùng, chen trong đám chị em Tóc cài hoa với chiếc áo thanh thiên Mới nắng đó đã đỏ lừ đôi má Chàng trai bâng khuâng, tay đung đưa trong gió Sông long lanh, nước sánh đôi bờ Tiếng nói cười như chim hót sau mưa. Thôn Hiền Lương, 20/7/1975 (Rút từ Tuyển tập Thơ miền Trung thế kỷ XX, NXB Đà Nẵng, 1995) Con đường có lá me bay Chiều chiều ta lại cầm tay nhau về Con đường đưa bước chân đi Êm êm đá lát lòng nghe bồi hồi Em đi bình yên bên anh Sóng đôi chung thủy như hồi chiến tranh Như khi rừng xanh bên nhau Đạn bom gắn bó ta thành tình yêu Phải từng gìn giữ chắt chiu Những giây hạnh phúc không nhiều bên nhau Phải từng chờ đợi bấy lâu Tháng năm xa cách hai đầu tiền phương Phải từng đổ máu chiến trường Mới về hạnh phúc trên đường chiều nay Con đường có lá me bay. DIỆP MINH TUYỀN Con đường có lá me bay LƯU QUANG VŨ Tháng 5-1975 CẢNH TRÀ Đưa dâu qua cầu Bến Hải 1978 (Rút từ tập thơ “Con đường có lá me bay”, NXB Văn nghệ TPHCM, 1987) VĂN HÓA - VĂN NGHỆ

RkJQdWJsaXNoZXIy MjM5MTU3OQ==