Tây Bắc ư? Có riêng gì Tây Bắc Khi lòng ta đã hóa những con tàu Khi Tổ quốc bốn bề lên tiếng hát Tâm hồn ta là Tây Bắc, chứ còn đâu. ... Trên Tây Bắc! Ôi mười năm Tây Bắc Xứ thiêng liêng rừng núi đã anh hùng Nơi máu rỏ tâm hồn ta thấm đất Nay rạt rào đã chín trái đầu xuân. Ơi kháng chiến! Mười năm qua như ngọn lửa Nghìn năm sau, còn đủ sức soi đường, Con đã đi nhưng con cần vượt nữa Cho con về gặp lại mẹ yêu thương. Con gặp lại nhân dân như nai về suối cũ Cỏ đón giêng hai, chim én gặp mùa, Như đứa trẻ thơ đói lòng gặp sữa Chiếc nôi ngừng bỗng gặp cánh tay đưa. ... Đất nước gọi ta hay lòng ta gọi? Tình em đang mong, tình mẹ đang chờ, Tàu hãy vỗ giùm ta đôi cánh vội Mắt ta thèm mái ngói đỏ trăm ga. Mắt ta nhớ mắt người, tai ta nhớ tiếng Mùa nhân dân giăng lúa chín rì rào Rẽ người mà đi, vịn tay mà đến Mặt đất nồng nhựa nóng của cần lao. (trích) 1960 CHẾ LAN VIÊN Tiếng hát con tàu Con sông chảy giữa lòng đất nước Thạch Hãn xanh, Thạch Hãn đỏ bầm Tôi đã bơi qua con sông đó Đúng cái thời đỉnh điểm tuổi thanh xuân 2025 PHAN CUNG VIỆT Thạch Hãn BÙI MINH QUỐC Bài thơ về hạnh phúc Khi ta lớn lên Đất Nước đã có rồi Đất Nước có trong những cái “ngày xửa ngày xưa...” mẹ thường hay kể Đất Nước bắt đầu với miếng trầu bây giờ bà ăn Đất Nước lớn lên khi dân mình biết trồng tre mà đánh giặc Tóc mẹ thì bới sau đầu Cha mẹ thương nhau bằng gừng cay muối mặn Cái kèo, cái cột thành tên Hạt gạo phải một nắng hai sương xay, giã, giần, sàng Đất Nước có từ ngày đó... ... Đất Nước là nơi dân mình đoàn tụ Đất là nơi Chim về Nước là nơi Rồng ở Lạc Long Quân và Âu Cơ Đẻ ra đồng bào ta trong bọc trứng Những ai đã khuất Những ai bây giờ Yêu nhau và sinh con đẻ cái Gánh vác phần người đi trước để lại Dặn dò con cháu chuyện mai sau Hằng năm ăn đâu làm đâu Cũng biết cúi đầu nhớ ngày giỗ Tổ ... Em ơi em Hãy nhìn rất xa Vào bốn ngàn năm Đất Nước Năm tháng nào cũng người người lớp lớp Con gái, con trai bằng tuổi chúng ta Cần cù làm lụng Khi có giặc người con trai ra trận Người con gái trở về nuôi cái cùng con Ngày giặc đến nhà thì đàn bà cũng đánh Nhiều người đã trở thành anh hùng Nhiều anh hùng cả anh và em đều nhớ Nhưng em biết không Có biết bao người con gái, con trai Trong bốn ngàn lớp người giống ta lứa tuổi Họ đã sống và chết Giản dị và bình tâm Không ai nhớ mặt đặt tên Nhưng họ đã làm ra Đất Nước Họ giữ và truyền cho ta hạt lúa ta trồng Họ truyền lửa cho mỗi nhà từ hòn than qua con cúi Họ truyền giọng điệu mình cho con tập nói Họ gánh theo tên xã, tên làng trong mỗi chuyến di dân Họ đắp đập be bờ cho người sau trông cây hái trái Có ngoại xâm thì chống ngoại xâm Có nội thù thì vùng lên đánh bại Để Đất Nước này là Đất Nước Nhân dân (trích) 1971 NGUYỄN KHOA ĐIỀM Đất nước Đường dài đi giữa Trường Sơn nghe vọng bài ca đất nước Đất nước Bốn ngàn năm không nghỉ Những đạo quân song song cùng lịch sử Đi suốt thời gian, đi suốt không gian Sừng sững dưới trời, anh dũng hiên ngang Đất nước Của những câu chuyện đều làm ta rưng rưng nước mắt Đã trở thành những bài ca không bao giờ tắt Trên mỗi con đường, mỗi thôn xóm ta qua Từ non ngàn cho tới biển xa Đất nước Của thơ ca Của bốn mùa hoa nở Đọc trang Kiều tưởng câu hát dân gian Nghe xôn xao trong gió nội mây ngàn. Đất nước Của những dòng sông Gọi tên nghe mát rượi tâm hồn Ngọt lịm, những giọng hò xứ sở Trong sáng như trời xanh, mượt mà như nhung lụa Đất nước Của những người mẹ Mặc áo thay vai Hạt lúa củ khoai Bền bỉ nuôi con, nuôi chồng chiến đấu. Đất nước Của những người con gái, con trai Đẹp như hoa hồng, cứng như sắt thép Xa nhau không hề rơi nước mắt Nước mắt để dành cho ngày gặp mặt (trích) Mặt trận Trường Sơn, 1966 NAM HÀ Chúng con chiến đấu cho Người sống mãi, Việt Nam ơi II. Hạnh phúc là gì? Bao lần ta lúng túng Hỏi nhau hoài mà nghĩ mãi chưa ra Cho đến ngày cất bước đi xa Miền Nam gọi, hai chúng mình có mặt. Nhớ chăng em, cái mùa mưa đói quay đói quắt Mỗi bữa chia nhau nửa bát măng rừng Em xanh gầy, gùi sắn nặng trên lưng Môi tái ngắt, mái tóc mềm đẫm ướt Bao dốc cao em cần cù đã vượt Và mỗi lần ngồi nghỉ, em nhìn anh Em nói tới tương lai tươi thắm ngọt lành Em nói tới những điều em định viết Giữa hai cơn đau em ngồi ghi chép Con sông Giằng gầm réo miên man Nước lũ về… Trang giấy nhỏ mưa chan Em vẫn viết: lòng dạt dào cảm xúc. Và em gọi đó là hạnh phúc… Nhớ chăng em, ngày mở màn chiến dịch Đông Xuân Em lên đường phơi phới bước chân B.52 bom nghìn tấn dội Kìa dáng em băng rừng bước vội, Vẫn nụ cười tươi tắn ấy trên môi Thôn 6 Bình Dương bãi cát sóng dồi Nắng long lanh trong mắt người bám biển Giặc mới lui càn khi em vừa đến Bà mẹ già kể chuyện chặn xe tăng Quanh những bờ dương bị giặc san bằng Đã lại mở những chiến hào gan góc Những em bé, dưới mưa bom, vẫn đi làm đi học Những vồng khoai ruộng lúa vẫn xanh tràn Trong một góc vườn cháy khét lửa napan Em sửng sốt gặp một nhành hoa cúc. Và em gọi đó là hạnh phúc… … Em lớn lên bên họ can trường Giữa bom gào đạn réo Em đã thấy những tâm hồn tuyệt vời trong trẻo Những con người như ánh sáng lung linh Mỗi đêm ra đi giản dị hiến mình Để làm nên buổi mai đầy nắng Em bối rối em sững sờ đứng lặng Vẻ đẹp này em chưa biết đặt tên Thức dậy bao điều mới mẻ trong em Thức dậy bao điều cao quý trong em Nơi ngọn bút nghe cuộc đời thôi thúc. Và em gọi đó là hạnh phúc… (trích) 1969 53 www.tienphong.vn
RkJQdWJsaXNoZXIy MjM5MTU3OQ==