thì có thể hàn, gò lại được và làm lại như mới. Khó nhất là xử lý những vật dụng làm bằng chất liệu dễ vỡ như thủy tinh, pha lê, gốm sứ có phủ đồng lên trên. Đây thường là đồ có nguồn gốc châu Âu. Những sản phẩm như thế, không cẩn thận là có thể rơi vỡ ngay. Vì vậy, trước khi sửa chữa, ông Sơn cũng phải khéo léo ra hẹn trước với khách, chẳng may có sai sót gì thì sẽ đền bằng những sản phẩm tương tự. Nếu khách đồng ý, ông mới nhận làm. LÀM MỚI NGHỀ CŨ Sau khi lớp phủ bảo vệ bóng của bộ hạc, đỉnh, lư, hương đã khô, ông Sơn tỉ mỉ bọc lại bằng lớp ni lông chống sốc rồi đưa vào trong một góc riêng của cửa hàng, chờ khách đến lấy. Cửa hàng rộng chừng 20 mét vuông, bày cơ man các sản phẩm tranh, chiêng, chuông, lư, hoành phi, câu đối, tượng... được đúc, gò từ đồng. Không chỉ dừng lại ở việc phục chế, ông Sơn còn sáng tạo các sản phẩm bằng đồng mới đáp ứng nhu cầu trang trí và phong thủy của khách. Những bức tranh đồng như “Thuận buồm xuôi gió” gắn đồng hồ hay hoành phi với chữ “đức lưu quang” (Công đức tổ tiên sáng mãi)... đều do chính tay ông làm và được treo trang trọng ở vị trí trung tâm của cửa hàng. Ông Sơn kể, ông và hầu hết những người làm đồng trên phố Hàng Đồng xuất thân từ làng nghề gò, đúc đồng Đại Bái, tỉnh Bắc Ninh. Từ năm 1919, người làng đã chuyển lên đây lập nghiệp và phát triển nghề, biến nơi này thành phố sầm uất, chuyên cung cấp mâm, xoong, nồi, chảo... đồng cho cả kinh thành Thăng Long. Đến đời ông Sơn đã là đời thứ tư tiếp nối truyền thống này. Ngay từ khi 8 tuổi, ông Sơn đã được nhìn ông, bố làm nghề và được tiếp xúc với gò, chạm đồng. Đến năm 14 tuổi, ông quyết định nghỉ học để dành toàn bộ thời gian cho nghề, gắn bó với nó đến bây giờ. Nhưng nghề cũng dần mai một đi. Từ những năm 90 của thế kỷ trước, hễ lên phố Hàng Đồng, tiếng đe, búa nện, gò đồng leng keng, ầm vang cả dãy phố. Giờ đây, không khí vui nhộn đó đã không còn, nhường chỗ cho sự xô bồ của phố xá. Sự thay đổi trong thói quen tiêu dùng cũng khiến cho nhiều nghệ nhân rời bỏ nghề truyền thống, mở rộng buôn bán đa dạng các sản phẩm từ khắp các làng nghề. Phần cũng vì làm nghề gò đồng xưa vất vả. Từ những miếng đồng to, dày người thợ phải gò cho đến khi mỏng dẹt. Xong đâu đấy, người ta gò để tạo hình mâm, xoong... Mỗi sản phẩm phải mất đến vài ngày cho đến cả tuần. “Nay thì đồng miếng có đủ kích thước, trọng lượng nên nhàn hơn. Ngoài ra, thợ còn được hỗ trợ bởi máy cán và các máy móc khác nên sản phẩm cũng đẹp hơn. Mừng nhất là đồ đồng vẫn được nhiều người ưa chuộng”, ông Sơn chia sẻ. Nhiều năm trong nghề nên ông Sơn có lượng khách quen rất đông, từ khách trong nước đến khách nước ngoài. Hễ cứ có đồ đồng cần phục chế, làm mới hoặc muốn mua mới đồ thủ công mỹ nghệ, đồ thờ cúng là họ tìm đến. Tuy nhiên, vì đặc trưng của việc phục chế, làm bóng hay bán các sản phẩm đồ đồng này có độ bền với thời gian lâu, nên một sản phẩm cứ sửa, bán là coi như xong, ít khi phải chăm sóc, bảo dưỡng lại lần nữa. Vì thế, việc tìm kiếm khách hàng mới liên tục cũng rất quan trọng. Hiện ông Sơn mở thêm một cửa hàng nữa ở trên đường Hoàng Hoa Thám (quận Ba Đình, Hà Nội) để bày bán các sản phẩm của ông và các làng nghề làm ra. Tại đây, ông cũng quảng cáo để nhận sửa chữa, làm bóng, và nhận sản xuất đồ theo yêu cầu. Ông cũng đã sử dụng mạng xã hội để quảng bá và được đông đảo khách hàng đón nhận. Dù là nghề xưa cũ nhưng nhờ kiên trì, áp dụng các cách làm mới nên ông vẫn “sống khỏe” giữa đất Thủ đô. (Còn nữa) T.Đ 9 n Thứ Hai n Ngày 11/11/2024 VĂN HÓA - GIẢI TRÍ Theo ông Sơn, hầu hết những cháu nhỏ ở làng nghề Đại Bái đã được tiếp xúc với nghề từ nhỏ. Các cháu nhỏ thường phụ giúp người lớn về công đoạn chạm, khắc theo mẫu được dán sẵn. Mỗi cháu có thể kiếm thêm được 200, 300 nghìn đồng/ngày. Vì thế, nghề đồng tại làng Đại Bái vẫn phát triển và duy trì đều đặn. Khò để làm khô đồng trước khi phun lớp bảo vệ phố cổ Mấy ngày này, nếu thấy bạn bè lâu ngày đột nhiên liên lạc, tôi sẽ hỏi ngay: Nhờ mua vé Anh trai à? Kết quả đảm bảo không sai. Kể cũng vui. Nhân dịp 2 concert của hai gameshow đình đám tổ chức tại Hà Nội, tôi nối lại được một số mối quan hệ. Những người có lời nhờ đều trạc tuổi tôi. Số ít nhờ kiếm vé Anh trai vượt ngàn chông gai (ATVNCG) cho con. Còn hầu hết là để đi xem cùng con và cả hội bạn. Như vậy, điểm thú vị của gameshow và concert này là kết nối được các thế hệ cách nhau phải đến 30-40 năm. Hẳn do cách chọn nghệ sĩ với biên độ tuổi rộng (từ 30 đến 50), chọn những bài hát cũ, mới, dân gian, nhạc trẻ… đan xen. Và cách kể chuyện của chương trình cũng phải làm sao dung hòa được thị hiếu của đông đảo khán giả. Bên Anh trai say hi (ATSH) thiên hẳn về khán giả trẻ, đương nhiên cũng cháy vé khi làm concert. Tại TPHCM, chương trình này đã tổ chức 2 đêm nhạc thu hút hơn 7,5 vạn khán giả. Điều này dễ hiểu vì giới trẻ vẫn bao giờ cũng chịu chi hơn cho âm nhạc giải trí. Cả hai gameshow bỗng đều trở thành tiền đề cho những concert “trong mơ”, có hiệu ứng không kém cạnh những lần trình diễn tại sân vận động của sao quốc tế tại Việt Nam. Công thức đảm bảo thành công lúc này: hội tụ dàn sao, cho luyện tập, biểu diễn, tương tác với khán giả qua truyền hình. Sau khi tất cả đều kiếm được lượng khán giả đủ đông thì tổ chức concert. Hiệu quả của công thức này kéo dài đến bao giờ chưa rõ. Nhưng ít ra cho đến lúc này, nó đang đáp ứng cơn khát concert, khát thần tượng nội địa của đông đảo khán giả. Và tất nhiên, điều này tiếp thêm sinh lực và niềm tin cho nền công nghiệp giải trí trong nước. Qua những lần làm concert, các nhà tổ chức ngày càng có kinh nghiệm, thêm năng lực để tổ chức những sự kiện ngang tầm quốc tế. Các nghệ sĩ nhìn thấy hướng đi trong tương lai gần để vươn tới. Dù sao, concert “đúng điệu” vẫn phải là của những cá nhân nghệ sĩ hàng đầu. Nếu là sao quốc tế, họ có thể làm hẳn một chuỗi các buổi trình diễn qua nhiều quốc gia. Concert từ gameshow chủ yếu tận dụng sự yêu mến tức thì của khán giả dành cho một tập thể, một format. Và để có được concert cho năm sau, nhà tổ chức sẽ phải lặp lại quá trình - nhờ gameshow gây dựng lại từ đầu, chắc không thể tận dụng được dàn nghệ sĩ của mùa trước. Vì thế với các nghệ sĩ này, concert có thể sẽ là kỷ niệm duy nhất trong đời. Lúc này, bạn Facebook của tôi - một doanh nhân kiểu “thợ đụng” (tức cứ cái gì kiếm ra tiền mà hợp pháp thì làm) - bắt đầu rao bán: “Đội săn vé đã xong, đội pass vé vào việc”. Kèm theo là hình ảnh cho thấy hầu hết các hạng vé đều hết. Ý muốn nói chỉ còn cách mua ở đây thôi. Tức là họ đã huy động một bộ máy công ty cho việc mua vé ATSH, giờ là lúc “phân phối” ăn chênh lệch. Tìm sơ sơ các nhóm kín hoặc công khai với mục đích săn vé, để lại vé của hai concert Anh trai, tổng cộng có đến 20.000 thành viên. Một số người tuyên bố vẻ đầy uy tín, không những sang tên vé mà còn dẫn khách vào tận cổng. Một người khác: “Tôi có sẵn nguồn camp Chín muồi (tên một hạng vé của concert ATVNCG) nhé, giao dịch trực tiếp tại Hà Nội ạ. Vừa bị khách bùng 4 vé nên đang còn, check thoải mái, giao dịch trung gian hoặc bất cứ yêu cầu gì của bạn ạ”. “Camp vé” tức là mua vé hộ, chuyển tiền trước, nếu không mua được sẽ hoàn trả, về lý thuyết. Một lời rao khác: “Em còn 13 slot camp vé ạ. Trừ XVIP ra thì zone nào cũng camp được ạ. Công vé đứng 300k, ngồi 400k. Đảm bảo mail ticketbox (tên ứng dụng đặt vé- PV) về mail chính chủ của người đặt, không được sẽ hoàn công ngay lập tức”. Xưa có đội phe vé hay lượn lờ ở các rạp hát trước khi chương trình diễn ra. Họ thường hỏi người này có vé thừa để lại, xong lại gạ người kia có lấy vé không… Tất nhiên, nhiều khả năng họ thông đồng với người ngồi trong quầy để tuồn vé ra. Săn vé thời công nghệ ít ra công khai tiền công mua hộ từ 200 đến 400 nghìn đồng. Tức là lãi mỗi vé tầm trên dưới 10% so với giá chuẩn. Cò vé dù khiến các nhà tổ chức đau đầu nhưng là một loại nhiệt kế đo sức nóng của sự kiện. AN SƠN Bão vé hòa nhạc hậu gameshow SỔ TAY sao để truyền tải thông điệp lịch sử, văn hóa, chính trị”, ông nói và nhấn mạnh, tôn trọng lịch sử là trách nhiệm đạo đức của mọi người, trong đó, có văn nghệ sĩ. “Lịch sử cần được tôn vinh, tôn trọng, trở thành nguồn lực truyền cảm hứng tất cả mọi người nhằm xây dựng niềm tin, lòng tự hào, tự tôn dân tộc”, ông nói thêm. Đồng quan điểm với đạo diễn Charlie Nguyễn, ông Bùi Hoài Sơn cho rằng, tôn trọng sự thật lịch sử, không phủ nhận lịch sử nhưng có nhiều góc khuất các nhà làm phim có thể sáng tạo để bộ phim trở nên hấp dẫn hơn, dễ đi vào trái tim khán giả hơn. “Nhà nước có chính sách tạo điều kiện cho phim lịch sử bằng việc đặt hàng để có các tác phẩm xứng tầm thời đại”, ông Sơn nói. Nhà quay phim Trinh Hoan cho rằng, làm phim về đề tài lịch sử rất khó, rất rủi ro. Vì vậy, nhà nước cần có sự hỗ trợ, các nhà làm phim tiếp cận nguồn vốn ưu đãi, bởi hiện nay không có chính sách nào để các nhà làm phim tiếp cận nguồn vốn sản xuất phim. Bên cạnh đó, nhà nước cũng cần xem lại việc ưu đãi thuế VAT cho các nhà làm phim lịch sử. “Nếu không có nguồn vốn hỗ trợ, nhà làm phim phải vay ngân hàng theo lãi suất để làm phim rất nhiều rủi ro, các nhà làm phim rất e ngại. Muốn điện ảnh phát triển, đặc biệt là sản phẩm văn hóa lịch sử thì phải suy nghĩ tới hỗ trợ nguồn vốn. Nhà nước phải có định hướng, tạo điều kiện cho các nhà làm phim lịch sử, nếu không sẽ rất khó để phát triển những bộ phim đề tài lịch sử”, nhà quay phim Trinh Hoan nói. LƯU TRINH Đất rừng phương Nam từng gây tranh cãi gay gắt vì một số chi tiết lịch sử Anh tài Thanh Duy giao lưu với khán giả bên lề concert “Anh trai vượt ngàn chông gai” tại TPHCM ẢNH: BTC
RkJQdWJsaXNoZXIy MjM5MTU3OQ==