Tiền Phong số 307

8 VĂN HÓA - GIẢI TRÍ n Thứ Bảy n Ngày 2/11/2024 CUỘC GẶP ĐỊNH MỆNH TRONG SƯƠNG MỜ Ông Quyền vốn sinh ra và lớn lên tại xã Phú Sơn, huyện Tân Phú, tỉnh Đồng Nai. Năm 2002, ông chuyển đến hồ Tuyền Lâm, một vùng đất mới nhưng đầy hứa hẹn. Tại đây, ông dựng lên một căn chòi nhỏ bên hồ, sống đơn giản với nghề đánh cá. Cuộc sống của ông chỉ có tiếng sóng vỗ vào thuyền, đôi khi là âm thanh từ chiếc radio cũ. Chiếc radio là người bạn đồng hành qua những đêm dài trên mặt hồ rộng lớn. Nhưng rồi mọi chuyện thay đổi vào một ngày cách đây 15 năm. Trong một buổi sáng mù sương, hai nhiếp ảnh gia trẻ từ thành phố Đà Lạt tìm đến ông và nhờ chèo thuyền đưa họ khám phá rừng chò ngập nước. Đó là lần đầu tiên ông Quyền được đề nghị đóng vai người mẫu. Lúc đó, ông không hề nghĩ rằng sự nghiệp “người mẫu” của mình sẽ bắt đầu từ chính khoảnh khắc ấy. “Tôi chỉ nghĩ mình đang giúp các anh ấy chèo thuyền chụp ảnh, không ngờ sau đó lại có rất nhiều người đến nhờ làm mẫu”, ông Quyền hồi tưởng lại trong niềm tự hào pha lẫn sự ngạc nhiên. Từ đó, ông Quyền trở thành một phần không thể thiếu của những bức ảnh tuyệt đẹp về hồ Tuyền Lâm và rừng chò ngập nước. Mỗi sáng sớm, khi màn sương còn phủ dày trên mặt hồ, những nhiếp ảnh gia lại xuất hiện bên bờ hồ với đủ loại máy ảnh, ống kính và thiết bị flycam. Họ chuẩn bị cho ông những bộ áo quần mộc mạc, chiếc nón lá hay nón rộng vành, rồi cùng ông lên thuyền tiến sâu vào khu vực rừng ngập nước. “Người ta liên lạc với tôi qua bộ đàm, bảo tôi làm các động tác như chèo thuyền, ném chài hay kéo vó,… Thường thì buổi chụp kéo dài khoảng một đến hai giờ. Có những buổi đông đến hàng trăm người cùng chụp, họ kiên nhẫn chọn từng góc máy, từng chế độ ánh sáng”, ông Quyền tiết lộ. Giữa không gian tĩnh lặng, huyền ảo của hồ Tuyền Lâm (Đà Lạt, Lâm Đồng), nơi rừng chò ngập nước kỳ bí lấp ló trong màn sương có một hình ảnh dường như đã trở thành biểu tượng đối với giới nhiếp ảnh. Ít ai biết rằng, người đàn ông làm mẫu ảnh bất đắc dĩ này là một ngư phủ đơn thuần mưu sinh bằng nghề đánh cá. Đó là ông Hoàng Minh Quyền, 69 tuổi, quê ở Đồng Nai. Căn nhà nhỏ của ông Quyền bên bờ hồ Tuyền Lâm Mẫu ảnh bất đắc dĩ trên hồ Tuyền nTHÁI LÂM KÝ SỰ Ông Quyền vẫn hành nghề đánh cá sau buổi chụp hình CÔNG THỨC CŨ Câu chuyện xảy ra vào những thập kỷ 80-90 của thế kỷ trước- thời chưa có điện thoại thông minh hay mạng xã hội. Thêm bối cảnh nông thôn hoặc một thị trấn thưa dân khiến cho các mối quan hệ, số lượng nhân vật trong phim thường ở mức tối giản. Các nhân vật không quá giỏi giang cũng không quá dữ dằn. Diễn biến câu chuyện thường là do hoàn cảnh đưa đẩy hoặc một phút yếu lòng làm thay đổi cục diện… Tóm lại, số phận nhân vật thường do may rủi quyết định. Thường là mãi đến cuối phim, các nhân vật chính mới thực sự chín chắn để chủ động hành động. Tất nhiên là hành động để xác nhận hoặc giữ lấy tình yêu có nguy cơ lại sắp bị vuột mất. Các câu chuyện đều có xuất phát học đường và những cảnh về thời học sinh chiếm phân nửa thời lượng truyện, phim. Câu chuyện cũng không có gì quá bất thường hay kịch tính cao độ. Điểm nhấn là những rung động đầu đời, trong sáng - những kỷ niệm quý giá với bất cứ ai. Nhiều người sẽ thấy mình trong những câu chuyện giản dị, vừa đủ độ éo le của Nguyễn Nhật Ánh. Chưa kể văn phong đơn giản, dễ hiểu, kể nhiều hơn tả… khiến tác phẩm của Nguyễn Nhật Ánh dễ tiếp cận số đông và được dựng phim nhiều lần. Riêng phim nhựa, trước Ngày xưa có một chuyện tình đã có Mắt biếc, Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh cùng của đạo diễn Victor Vũ, và Cô gái đến từ hôm qua của Phan Gia Nhật Linh. ĐẸP NHƯNG LÊ THÊ Có thể thấy, những nhân vật có chí, biết cân bằng giữa yêu đương và học tập không nằm trong mối quan tâm của Nguyễn Nhật Ánh. Trong nhiều truyện của ông, hình như nam chính bao giờ cũng lụy tình và hơi khờ khờ. Nữ chính lại rung động với nhân vật nam già dặn hơn để rồi vỡ mộng. Cốt truyện của Ngày xưa có một chuyện tình và Mắt biếc đều theo công thức kể trên. Nếu Mắt biếc có bối cảnh thành phố, phim của Trịnh Đình Lê Minh hoàn toàn sử dụng bối cảnh làng quê. Thành công đầu tiên của đạo diễn này là chọn được bối cảnh làng quê ở Phú Yên đẹp nuột nà từ tổng thể cảnh quan cho đến từng góc ban công, như kiểu bị thời gian bỏ quên. Điều này khá quan trọng, vì câu chuyện bắt đầu từ thời điểm 1987 - bộ ba nhân vật Vinh, Miền và Phúc đang học lớp 7. Vinh còi có một tình cảm trong sáng với Miền. Do đó Vinh sẵn sàng bảo vệ Miền trong mọi hoàn cảnh, kể cả có bị anh Miền đánh oan. Phúc thân với Vinh và luôn khuyến khích, tạo điều kiện cho bạn tỏ tình với Miền. Nhưng đến tận khi học lớp 12 chuyện này vẫn không thành. Thay vào đó Miền lại yêu Phúc kể từ khi thấy cậu trai trổ mã sớm tả xung hữu đột trên sân bóng đá… Do một sự hiểu lầm tai hại mà Phúc phải cùng bố rời làng ra đi không hẹn ngày trở lại. Sự việc đảo lộn số phận các nhân vật. Câu chuyện không có gì đặc biệt, thậm chí dễ đoán, nhưng khán giả vẫn có thể bị đắm chìm vào không gian mà phim tạo nên. Đạo diễn dùng bối cảnh để kể chuyện khá tinh tế. Chẳng hạn, Vinh chở Miền đi qua cánh đồng khi cả hai sắp tốt nghiệp cấp 3, bầu trời khi đó là cảnh hoàng hôn mang một dự cảm “năm ăn năm thua”. Hay khi Dù theo sát công thức đã làm nên thành công của các phim chuyển thể từ truyện của Nguyễn Nhật Ánh trước đó, nhưng Ngày xưa có một chuyện tình chưa chắc đã tạo nên sự bùng nổ doanh thu phòng vé. Phim ăn theo Nguyễn Nhật Ánh khó kiếm Ngọc Xuân - vai Miền trong phim Ngày xưa có một chuyện tình Những câu chuyện tình áo trắng mà Nguyễn Nhật Ánh kể dù đẹp nhưng đều ẩn chứa đầy rủi ro. Người xem từ đó có thể sẽ tự rút ra bài học nếu yêu sớm thì sẽ khổ sớm, chưa kể còn phải đánh đổi cả thanh xuân. Để rồi, cái kết dù có hậu cũng chỉ là một sự an ủi cho bao nhiêu đổ vỡ không thể lấy lại.

RkJQdWJsaXNoZXIy MjM5MTU3OQ==