27-28/12/2025 www.tienphong.vn 15 THƠ Dạo khúc 6 tôi không còn đồng bạc nào đặt lên bàn tay người bạn ăn mày ngoài chút ảo mộng với chút tình phai... tôi không còn hạt lúa nào cho cánh chim đói khổ bay về đây từ chốn xa xôi bay về đây chờ đợi bay về đậu trước túp lều tôi sương lạnh đầy trời xin vào sưởi ấm hỡi cánh chim đói khổ ăn mày lạc loài ta đốt ảo mộng thắp sáng tình phai... Minh họa trong trang: HÙNG LƯƠNG - TRUNG LIÊM Dạo khúc 33 khi sương chưa tan cô gái môi đỏ đã hái những trái chín vàng đặt nhẹ nhàng lên thảm cỏ xanh nhưng chỉ có mình em hái được một nỗi buồn chín giữa hồn anh. điện thoại, cuộc gọi Zalo vẫn đang dở, gọi video đàng hoàng. Trong màn hình rõ ràng là thằng Chài con trai ông, vẻ mặt đầy sốt sắng: “… Anh vừa đưa con Chi vào viện rồi, nặng lắm, anh cần gấp một trăm triệu, em chuyển ngay nhé, số tài khoản…”. Ông ngớ ra: “Ơ, thằng này, đây là số mẹ mày, lại nhầm thành vợ là sao? Mà mày đã lập tài khoản ngân hàng cho mẹ mày đâu? Á à!...”. Ông Lùng vừa dứt câu “Á à!...” thì bên kia tắt máy, mất liên lạc. Bà Pả tuyệt vọng khóc nấc lên: “Chết rồi! Giờ phải làm sao?”. “Gọi lại bằng số điện thoại cho thằng Chài xem nào”. Bà Pả run run bấm số, gọi: “Con ơi! Con Chi thế nào rồi? Cháu của tôi, nó mà làm sao tôi chết”. “Ơ, có chuyện gì thế mẹ? Con đang đưa Chi đi dạo công viên đây”. Bà Pả buông điện thoại, tay đập vào ngực thình thịch: “May quá! May quá!...”. Bên này ông Lùng gắt: “Bà bảo thằng con thay cái ảnh đại diện thật của bà đi, cái ảnh mặt nhăn như khỉ ăn gừng ấy. Chứ dùng ảnh con dâu làm hình đại diện, bọn lừa đảo nó cứ nghĩ bà con trẻ, nhiều tiền nên nó câu, nó lừa đấy!”. Bà Pả cãi: “Thì thằng Chài nó cài cho tôi, chứ tôi đâu biết cài. Mà lấy cái mặt thuổng của ông làm đại diện thì thách thằng nào lừa”. Ông Lùng bỏ ra gian ngoài, nằm vắt chân trên võng, đung đưa, tay cầm điện thoại, lướt. Giờ ông cũng có điện thoại thông minh rồi. Ông cũng có thế giới riêng của ông, kệ bà. Ông cũng phải tìm cách xả stress. Đúng là thời công nghệ số, trên mạng cái gì cũng có. Thằng con ông nói không sai, tin tức trên mạng toàn chuyện giật gân, cướp, giết, hiếp, tham nhũng, lừa đảo… xem rồi ám ảnh, rồi não thành thùng rác khổng lồ lúc nào không biết. Thế thì tìm một cái video hài để thư giãn, để cười cho hết bực dọc đã. Tay ông lướt, đây rồi, trong video hài, một anh mặc quần áo dân tộc không đúng kiểu bước ra, những câu nói ngô nghê, giả giọng dân tộc. Nhân vật đi lơ ngơ giữa chợ, trố mắt nhìn chiếc áo con không biết là thứ gì, liền đem đội thử lên đầu, xoay đi xoay lại, tiếng cười trong video rộ lên. Riêng ông không cười, mặt ông trở nên nóng ran. Ông là người dân tộc đây, người dân tộc không ngu, không mông muội thế nhé. Tại sao lại có thể lấy dân tộc ra làm trò lố, trò cười với sự miệt thị như vậy, đó là sự bôi nhọ, xúc phạm cả một cộng đồng. Không thể xem tiếp được nữa, ông Lùng lại đưa tay, lướt. Màn hình hiện ra một video phanh phui việc hàng trăm con lợn bị dịch tả lợn châu Phi bán ra thị trường. Trời ơi sao con người lại nỡ nhẫn tâm trục lợi trên sức khỏe của con người vậy chứ. Thôi, ông lại lướt. Lại video vợ giết chồng, chồng đánh vợ. Lại video tham nhũng hàng nghìn tỉ. Rồi đến video một vụ to tiếng trong bệnh viện vì nghi bác sĩ không thăm khám kỹ và kịp thời, không chỉ định xét nghiệm, hội chẩn cần thiết sớm, dẫn đến bệnh nhân tử vong. Vụ này làm ông chú ý. Ông Lùng nhớ lại cách đây ba tháng, ông bị tắc nghẽn COPD giai đoạn IV, người quặn thắt không thở được, ông lịm đi, giữa đêm lơ mơ tỉnh một tí, ông thấy vợ chồng thằng Chài khóc nấc. Không thấy bác sĩ nào, bàn trực cũng không có người. Bác sĩ ngủ trong phòng trực. Thằng Chài đập cửa phòng gọi bác sĩ, thì bác sĩ gắt: “Biết rồi, không chết được đâu, mạch vẫn còn ổn. Đợi đến sáng mai tám giờ bác sĩ sẽ họp hội chẩn, cho chụp chiếu”. Vợ thằng Chài van nài: “Bác sĩ ơi xem cách nào, chứ bệnh viện không làm gì thế này, đợi đến mai bố chồng em tắc thở mất. Nếu bệnh viện không làm gì thì bác sĩ cho chúng em chuyển viện về Hà Nội”. Bác sĩ quát lên: “Không phải cứ thích chuyển là chuyển đâu nhé, bệnh viện có nguyên tắc của bệnh viện”. Nếu hôm đó vợ chồng thằng Chài không tự bỏ viện để đưa ông về viện trung ương thì ông đã chết. Bác sĩ ở viện trung ương nói nếu chậm ba mươi phút nữa là ông chết. Mắt ông Lùng dán vào màn hình. Trong video đúng bệnh viện ấy, vẫn bác sĩ ấy, gương mặt còn rất trẻ nhưng lạnh tanh và vô cảm. Vẫn biết đây chỉ là số rất rất ít, một con sâu bỏ rầu nồi canh, nhưng nhớ lại chuyện của mình, máu ông sôi lên. Ngực ông như bị cơn tắc nghẽn COPD tái phát. Huyết áp ông tăng vọt, mặt trở nên tím tái, mắt trợn trừng. Bà Pả nhìn thấy, kêu lên: “Ối ông Lùng bị tai biến rồi, tăng xông rồi!”. Tay bà Pả lẩy bẩy lần tìm số điện thoại gọi xe đưa ông Lùng đi bệnh viện. Điều trị một tuần ông Lùng ra viện. Thằng Chài đưa ông về đến nhà thì thấy bà Pả ngồi thu lu, buồn thiu ở góc nhà. Ông hỏi: “Ở một mình, không lấy điện thoại ra mà xem”. Bà Pả lặng đi một lúc, rồi lẩm nhẩm: “Tôi thì không biết cách dùng… còn ông thì bị bệnh dị ứng tiêu cực. Chuyện xấu nhà người, chuyện xã hội, chuyện ở trên giời ông cũng vơ hết vào mình rồi cau có, bực dọc, rồi ức chế thần kinh”. Ông Lùng và bà Pả cùng ngồi lặng thinh, nhìn cái điện thoại iPhone, rơm rớm nước mắt. Tay ông run run lần nắm tay bà. Cả hai cùng nhận ra, từ lúc nào ông bà đã đánh mất những giây phút yêu thương, bình yên và hạnh phúc như thế. n Dạo khúc 10 cho tôi một mái hiên thôi mưa khuya về ngập mấy trời cho tôi trang điểm đời tôi mai kia vào đất ngủ vùi cho tôi ngỏ mối tình dài khi người xa khuất đời tôi... Dạo khúc 19 hồi chuông ban mai gọi đàn chim tỉnh dậy dưới tháp giáo đường phố vẫn mù sương đoàn người ra đi khi phố vẫn mù sương những gì quên lại những gì quên lại bên đường xin đất mở lòng đón nhận xin trời độ lượng xót thương người đi muôn hướng tôi đứng bên đường một hồi chuông đổ dưới tháp giáo đường phố vẫn mù sương... Dạo khúc 21 ôm lấy trời xanh buông ra là ngã xuống buông ra là tan tành dưới kia đá dựng chông chênh... NGUYỄN QUANG TẤN
RkJQdWJsaXNoZXIy MjM5MTU3OQ==