Báo Tiền Phong số 336

Ngay từ đầu live concert này đã điều tiếng ở giá vé. Nhiều khán giả chê đắt và đánh giá ngang ngửa với giá vé của Mỹ Tâm, Hà Anh Tuấn. Lân Nhã lên tiếng giải thích vì chi phí di chuyển thiết bị cao, số ghế ít và hứa hẹn sẽ có những minishow phòng trà giá vé êm ái. Thực ra, ngay thời điểm Lân Nhã lên tiếng giải thích về giá vé, người hiểu chuyện đã dự đoán live concert của giọng ca sinh năm 1986 khả năng thất bại cao. Vì nếu tha thiết với nghệ sĩ, ai tính toán giá vé đắt, rẻ làm chi? Live concert của Soobin Hoàng Sơn vừa diễn ra, đạt trạng thái “sold out” (bán hết) mọi hạng vé. Mạng xã hội những ngày này thuộc về Soobin với vô vàn những hình ảnh, video, lời khen tặng. Nếu để ý đọc bình luận sẽ thấy không ít người xin được trả thêm tiền vé cho Soobin bằng cách chuyển khoản cho bà con vùng lũ vì theo họ, concert ấy xứng đáng với giá vé cao hơn nữa. Điều này cũng không có gì lạ. Ở chuỗi concert Anh trai vượt ngàn chông gai khán giả cũng đòi được trả thêm tiền vé. Một khi khiến fan phát cuồng thì “rút ví” chỉ là chuyện nhỏ. Trước thềm concert của Soobin, lực lượng fan hâm mộ giọng ca Dancing in the dark đổ tiền để quảng cáo rầm rộ cho thần tượng, hình ảnh Soobin xuất hiện khắp nơi. Lân Nhã bị “ế” vé cũng thức tỉnh các “ngôi sao” đừng quá tin “mật ngọt”. Những khán giả thường xuyên nói lời yêu thương và thả bình luận “đốn tim” thần tượng, chẳng hạn “lót dép chờ live concert của anh”, chưa chắc đã chịu mua vé xem concert. Có những người rất thích một giọng ca nào đó nhưng chỉ nghe thích nghe miễn phí trên YouTube, không có nhu cầu tới phòng trà hay các đêm diễn quy mô của thần tượng. Lân Nhã có lượng khán giả ái mộ ở các phòng trà. Nhưng thói quen nghe nhạc phòng trà và “đu” concert không giống nhau. Khán giả hay tới phòng trà nghe nhạc không chắc đã thích “đu” concert. Không khí “đu” concert có thể khiến người này rất thích, người kia rất sợ vì quá tốn thời gian để dịch chuyển, do tắc đường, do khoảng cách địa lý, quá tốn sức khỏe để hò reo, quá tốn tiền để mua vé, đầu tư trang phục, trang điểm và phụ kiện phục vụ “công tác” quẩy theo thần tượng… Ca sĩ hôm nay cần nhiều thứ “yểm trợ” mới chinh phục thành công sân khấu lớn, ngoài giọng ca thực lực. Khán giả phát sốt với Soobin vì ngoài hát, anh còn biết chơi đàn, từ đàn bầu tới piano, thậm chí chơi trống, đã thế khả năng vũ đạo của anh cũng “đáng gờm”, lại còn ưa nhìn. Và Soobin có dấu ấn của riêng mình trong hoạt động ca hát. Trước khi đến với Anh trai vượt ngàn chông gai và “xõa” hết khả năng (làm nhạc, chơi đàn, vũ đạo…) Soobin từng tạo cơn sốt với Phía sau một cô gái. Câu hát “Cả nguồn sống bỗng chốc thu bé lại/ Vừa bằng một cô gái” một thời gây bão. Bây giờ, anh có Mục hạ vô nhân, có Dancing in the dark… Lân Nhã có giọng ca đẹp nhưng chưa gieo vào khán giả ấn tượng đặc biệt. Khán giả Thu Hà (Hà Nội) bình luận: “Giọng Lân Nhã quá hay nhưng chăm hát lại ca khúc cũ, chưa có bản sắc riêng. Có thể bỏ tiền đi phòng trà nghe Lân Nhã hát và thấy hay lúc đó nhưng sau lại trôi tuột đi, không đọng lại gì”. Những người khác bình luận: “Lân Nhã hát hay và lịch thiệp nhưng nhiều năm qua thấy Nhã giống bản sao của danh ca Tuấn Ngọc, bạn cần tạo một vài nét riêng”; “Dòng nhạc của Nhã không có nhiều đột phá, có lẽ chỉ phù hợp với nhóm nhỏ thích hoài niệm”… Còn một lý do khác khiến live concert của Lân Nhã không đắt hàng - thời điểm diễn ra nhiều concert, khán giả dư sức lựa chọn. 8Wonder Winter 2025 có sao lớn Alicia Keys còn bị hủy nữa là live concert của “hoàng tử phòng trà”. ĐÀO NGUYÊN Bài học “ế” vé Live concert của Lân Nhã bị “ế” vé nên đành hủy, trở thành đề tài bàn luận khắp mạng xã hội. Thậm chí những người không can dự cũng bị “vạ” lây. tiếp cận khách vì thế rộng hơn, nhanh hơn và minh bạch hơn”, ông Phùng Quang Thắng, Chủ tịch Liên Chi hội Du lịch Xanh Việt Nam nhấn mạnh. Ở chiều ngược lại, theo ông Phùng Quang Thắng, chuyển đổi số một mặt giúp du khách “đi” dễ hơn, mặt khác sẽ khiến du lịch địa phương cạnh tranh gay gắt hơn. Lấy ví dụ của Lô Lô Chải, ông Thắng cho rằng, nếu nội dung quảng bá chỉ xoay quanh nhà trình tường hay món ngô hấp, lợi thế sẽ mờ nhạt ngay khi một cộng đồng khác đẩy truyền thông mạnh tay hơn. Du lịch số vì vậy không thể tách rời chiến lược “xanh”, tức gắn bản sắc, sinh thái và trải nghiệm thực sự có giá trị. Công nghệ giúp tiếp cận, nhưng chỉ du lịch bền vững mới giữ chân và quay vòng khách trở lại. Một trong những ví dụ thành công trong việc “dẫn và giữ khách” bằng công nghệ số được nhiều chuyên gia lấy ví dụ là trường hợp của Nhà tù Hỏa Lò. Di tích này từ năm 2019 đã triển khai hệ thống thuyết minh tự động và sau đó phát triển các kênh số, website, fanpage, podcast và mạng xã hội để tái hiện lịch sử bằng hình ảnh, âm thanh sống động, phù hợp với giới trẻ hơn. Hơn 60.000 lượt thích trên fanpage, lượt nghe trên Spotify/ Apple podcasts và phản hồi tích cực từ đông đảo bạn trẻ cho thấy, dù khách không thể đến thực địa, họ vẫn có thể tiếp cận và tương tác với quá khứ một cách dễ dàng. HẠ ĐAN 9 n Thứ Ba n Ngày 2/12/2025 VĂN HÓA - GIẢI TRÍ Ông Giàng Mí Mua, Phó Chủ tịch UBND xã Lũng Cú cho biết, Lô Lô Chải có 140 hộ dân, chủ yếu là người Lô Lô đen. Từ năm 2011 trở về trước cuộc sống của người dân ở đây vô cùng khó khăn bởi thu nhập chỉ biết dựa vào cây ngô, cây lúa, nhưng diện tích lúa không nhiều. Từ khi làm du lịch, đời sống người dân được cải thiện rõ rệt, nhận thức được nâng cao. Bây giờ, hầu như gia đình nào cũng có ti vi, tủ lạnh và xe máy đi lại, đặc biệt, hầu như ai cũng biết giao tiếp tiếng Anh thông dụng. Đặc biệt, từ khi có quán Cafe Cực Bắc thì thôn Lô Lô trở thành điểm du lịch ấn tượng thực sự đối với du khách. Quán Cafe là quà tặng từ một vị khách Nhật Bản, vì yêu quý ngôi nhà cổ nhất thôn với hơn 200 tuổi mà quyết định tài trợ 200 triệu đồng mua vật dụng cần thiết và hỗ trợ kỹ thuật pha chế cafe. lịch thế giới Ca sĩ Lân Nhã phải hủy concert Quán cà phê Cực Bắc trở thành điểm nhấn trong hành trình du lịch Lô Lô Chải trồng mấy cây đó thì bao giờ mới có tiền. Nhưng tôi muốn rừng phải là rừng thật sự, không phải là một nương keo” - ông cười hiền. Khi ông đem chuyện về nhà, bà Đinh Thị Dụng - người vợ gắn bó gần 60 năm chỉ biết nhìn chồng lắc đầu: “Hồi đó tôi chẳng biết trồng rừng gì mà mang lại kinh tế. Nghe người ta xì xào, bảo ông ấy trồng ngược đời, cây chết hết thì lấy gì mà ăn, tôi cũng hoang mang lắm.” Rồi bà cười hóm hỉnh: “Nhưng tôi tin ông ấy. Tin đến mức mà hồi trẻ, cũng vì cái tính quyết đoán, bền bỉ của ông mà tôi mới gả cho ông đó chứ!”. Từ đó, hai vợ chồng cùng nhau bắt đầu hành trình trồng rừng “đi ngược số đông”. Không có cây giống, ông gói cơm muối, đi sâu vào rừng tìm những cây lim, huỳnh, trầm non. Cứ thấy cây nào nhỏ bằng ngón tay, ông nhẹ nhàng bứng đem về, ươm trong chậu đất. Bà Dụng ở nhà thì đem nước từ suối gánh lên tưới cây, chặt cỏ, đắp đất, kiên trì như một nghi lễ mỗi ngày. Có năm nắng hạn, 10 cây trồng chỉ sống được 1. Ông buồn rầu, nhưng hôm sau lại đi trồng tiếp. “Ông mà buồn thì tôi biết, cứ nhìn ra đồi, thấy ông ngồi một mình ngắm cây là hiểu rồi. Đôi khi ông lại tự nói một mình: “cây chết thì mình trồng cây khác, như con người ngã rồi đứng dậy thôi” - bà Dụng nhớ lại. RỪNG VÀ TÌNH Ba mươi năm, những hạt mầm ngày nào giờ đã thành rừng. Dưới tán lá xanh thẳm, nắng xiên qua từng kẽ lá, tiếng chim hót lẫn trong mùi trầm hương dìu dịu. Ông Niệm chỉ tay về phía những gốc lim to, thân cây cao chót vót: “Đây là lứa cây đầu tiên tôi trồng. Giờ có người trả cả trăm triệu một cây, tôi không bán. Bán rồi, tôi biết lấy gì mà thăm mỗi sáng?”. Khu rừng 5 ha của ông nay có hơn 1.000 cây lim, 500 cây sưa, 500 cây vàng tâm, 3.000 cây trầm dó, cùng hàng trăm cây bản địa khác. Rừng của ông không chỉ mang màu xanh của thiên nhiên, mà còn mang hơi ấm của tình vợ chồng son sắt. “Ngày nào ông cũng đi rừng. Có hôm mưa to, tôi bảo ở nhà, ông vẫn đi. Ông nói, không vào rừng một ngày là nhớ” - bà Dụng cười, giọng vừa trách vừa thương. Rừng giờ là nhà, là hơi thở của cả hai. Mỗi tán cây đổ bóng xuống hiên, mỗi tiếng gió như lời thì thầm của quá khứ. Ông Niệm bảo, đời mình là một vòng trả nợ. “Ngày trước tôi sống nhờ rừng, giờ rừng sống nhờ tôi. Cái nợ đó chắc đến chết vẫn chưa trả xong” - ông cười hiền. Nhờ biết khai thác gối đầu, chỉ thu hoạch trầm dó khi cây đủ tuổi rồi trồng lại ngay, ông vẫn có thu nhập đều, đủ nuôi sống cả gia đình mà không hại đến rừng. “Tiền đủ ăn là được. Rừng còn, con cháu mình mới còn chỗ thở” - ông nói. Giờ đây, ở tuổi 85, ông vẫn leo dốc, phát cỏ, tỉa cành như thời còn sung sức. Bà Dụng nhìn chồng, cười hiền: “Ổng bảo mỗi cây lim mọc lên là một lần được tha thứ. Tui tin vậy”. Khi sức yếu, ông đã chia một phần rừng cho các con, nhưng dặn kỹ: “Chặt một cây phải trồng ba cây khác. Đừng bao giờ để đất trống”. Ngôi nhà nhỏ của ông bà nằm nép bên triền đồi, trước sân là những luống trầm con, phía sau là rừng lim rợp mát. Trên vách treo một cuốn sổ cũ kỹ, bên trong ghi tỉ mỉ ngày trồng từng cây, vị trí từng khoảnh. Có trang giấy đã úa vàng, mực nhòe nhưng nét chữ vẫn chắc tay. “Đây là nhật ký của đời tui. Mỗi cây, mỗi hạt trầm, mỗi nắm đất là một phần ký ức” - ông Niệm tâm sự. Khi được hỏi có ước nguyện gì, bà Dụng khẽ nắm tay chồng: “Chỉ mong ông còn khỏe để đi rừng. Chừng nào còn rừng, chừng đó ông ấy còn vui”. Còn ông, vẫn cười như đứa trẻ: “Ngày nào tôi còn đi được, tôi còn trồng cây. Đến khi không đi nổi nữa, thì rừng sẽ nuôi tôi”. Giữa bao đổi thay của đời sống miền núi, câu chuyện của hai ông bà vẫn giản dị như chính mảnh đất họ đang gìn giữ: Một tình yêu bền bỉ, một lời xin lỗi chân thành gửi đến rừng xanh. H.N Ông Niệm chăm sóc những cây vừa được trồng mới “Ông Niệm là tấm gương sáng về trồng rừng bền vững. Ông chứng minh rằng trồng cây bản địa không chỉ cho giá trị kinh tế mà còn giúp phục hồi hệ sinh thái. Trồng keo, bạch đàn thì nhanh có tiền, nhưng khai thác là đất khô, suối cạn. Chính quyền xã đang khuyến khích người dân học theo mô hình của ông Niệm”. Ông ĐINH XUÂN THƯƠNG, Bí thư Đảng ủy, Chủ tịch UBND xã Tuyên Lâm

RkJQdWJsaXNoZXIy MjM5MTU3OQ==