Báo Tiền Phong số 301

8 VĂN HÓA - GIẢI TRÍ n Thứ Tư n Ngày 29/10/2025 MỘT “CÚ LIỀU” CỦA NHỮNG NGƯỜI TRẺ Tuần qua, nhóm nhạc kịch Impact Theatre Saigon (ITS) chính thức giới thiệu vở Once On This Island: Ngày xưa trên một hòn đảo đã thu hút sự chú ý của đông đảo công chúng. Đây là lần đầu tiên một tác phẩm Broadway đương đại, từng giành giải Tony và Olivier danh giá, được biểu diễn trọn vẹn với quy mô và hình thức gần gũi với khán giả Việt. Đạo diễn Jay -Thiện Nguyễn, người sáng lập ITS gọi bước đi này là “một cú liều thực sự”. Sau khi tốt nghiệp Thạc sĩ chuyên ngành Musical Theatre tại Đại học Temple (Mỹ), Jay -Thiện trở về Việt Nam với mong muốn “đưa nhạc kịch ra khỏi khuôn khổ thể nghiệm, để nó thực sự sống giữa khán giả trong nước”. Nhà sản xuất Đỗ Thảo Ngọc chia sẻ, ngay từ những ngày đầu, nhóm đã nhận được sự khích lệ của NSƯT Thành Lộc: “Chú Thành Lộc từng xem chương trình đầu tiên của ITS và chủ động rủ chúng tôi về sân khấu Thiên Đăng hợp tác. Chú nói, muốn công chúng tin vào nhạc kịch thì phải để họ thấy được nó sống được trên sân khấu Việt Nam. Ngày xưa trên một hòn đảo chỉ là bước khởi đầu của ITS. Nhóm đặt mục tiêu mỗi năm sẽ dàn dựng ít nhất một vở nhạc kịch quốc tế, song song với việc phát triển các lớp huấn luyện diễn viên và xây dựng trung tâm biểu diễn riêng. Chúng tôi không nghĩ nhạc kịch là thể loại cao siêu. Nó là một hình thức kể chuyện bằng âm nhạc, và câu chuyện nào cũng có thể kể được nếu khán giả cảm thấy đồng cảm”. Khác với những vở nhạc kịch cổ điển thường khai thác âm nhạc châu Âu, Ngày xưa trên một hòn đảo mang hơi thở Latin rực rỡ và hiện đại. Tác phẩm chuyển thể từ tiểu thuyết My Love, My Love của Rosa Guy kể về cô gái da màu Ti Moune dám vượt qua giai cấp, định kiến và số phận để đi tìm tình yêu. Được ví như phiên bản “Nàng tiên cá của vùng nhiệt đới”, câu chuyện này chạm đến khát vọng phổ quát của con người: được thuộc về, được yêu và được tự do. Theo đạo diễn Jay -Thiện Nguyễn, chính “chất nhân văn và sự gần gũi” khiến ITS chọn vở này làm dự án đầu tiên. “Chúng tôi không muốn chỉ dựng lại Broadway, mà phải khiến khán giả Việt thấy mình trong đó, thấy được niềm tin, tình thân và sự gắn bó cộng đồng”, đạo diễn nói. Ca sĩ Phương Vy bày tỏ: “Tôi thật sự nể các bạn, vì làm nhạc kịch khó lắm, vừa hát, vừa diễn, vừa chuyển động mà vẫn giữ cảm xúc. Mọi thứ rất tới, rất hòa quyện”. Trong vài năm gần đây, nhạc kịch bắt đầu được nhắc đến nhiều hơn trong đời sống sân khấu Việt Nam. Từ Mộng ước không xa vời (2017), Chicago (2019), Những người khốn khổ (2020), đến Khát vọng đỏ (2024), Giấc mơ Chí Phèo (2024)… đã từng bước khiến cho thể loại sân khấu “xa xỉ” dần trở nên bình thường hóa. NSND Nguyễn Quang Vinh, Chủ tịch Hội Âm nhạc Hà Nội nhận định, thể loại nhạc kịch đang được nhiều đơn vị nghệ thuật nỗ lực dàn dựng, biểu diễn ngày càng chuyên nghiệp. Năm ngoái, riêng tại Liên hoan Ca múa nhạc toàn quốc đã có tới 7 vở diễn nhạc kịch, trong đó có cả tác phẩm nhạc kịch kinh điển và nhạc kịch phong cách Broadway. Không chỉ dàn dựng những tác phẩm của thế giới, nhiều đơn vị đã mạnh dạn khai thác đề tài cách mạng, đề tài hiện thực phê phán trong kho tàng văn học Việt Nam… NHẠC KỊCH THÚC ĐẨY CÔNG NGHIỆP SÁNG TẠO Trong vòng một năm trở lại đây, thái độ đón nhận của khán giả Việt với nhạc kịch đã nồng nhiệt thấy rõ nếu nhìn vào dữ kiện về số suất diễn, tình trạng vé và mức giá. Ở miền Bắc, theo thông báo chính thức của đơn vị vận hành nhà hát, Giấc mơ Chí Phèo sau ba đêm đầu “cháy vé” đã phải mở thêm hai đêm tại Nhà hát Hồ Gươm (6-7/6/2025). Bản Ra Mai nằm trong một khe núi trên dãy núi Giăng Màn. Để đi được từ Quốc lộ 12A vào bản, cô giáo Thảo và các giáo viên trường mầm non phải đi qua các khe suối. Vài ngày trước, có mưa lớn ở khu vực phía Tây giáp Lào, nước từ các triền núi trùng trùng điệp điệp dồn xuống thung lũng. Dù ở độ cao hơn 1.000 mét so với mực nước biển, nhưng cứ núi mưa thì bản lũ. Ngang đường đi có những con suối, con sông hung dữ (dân bản gọi là ngầm). Ngầm Cha Cáp, Dộ, Pa Choong... biến thành sông, suối. Dân quân, Bộ đội biên phòng cõng xe máy của các cô trên 4 thanh gỗ, các cô dò dẫm bước đi sau. Nếu nước chảy xiết thì có biển “cấm qua lại”. Cách đây hơn 3 năm, lần đầu tiên đặt chân tới bản Ra Mai, nơi có Trường mầm non số 2 Trọng Hóa, cô giáo Thảo cùng với chị em giáo viên mầm non trang trí cho khuôn viên trường nhiều sắc màu như một công viên thu nhỏ. Do nằm trên núi, độ ẩm rất cao, vì vậy các bậc thềm, máng nước, tường nhà đều bám rêu xanh. Dạy học ở vùng sâu và cũng là nơi có địa hình đặc biệt nhất ở tỉnh Quảng Trị (huyện Minh Hóa, Quảng Bình cũ), tâm hồn và tình yêu thương học sinh của cô giáo Thảo thăng hoa và nghĩ tới những bức tranh đẹp. Hiện nay tranh của cô đã được vẽ tại 3 điểm trường. Không còn là món ăn tinh thần dành riêng cho giới thượng lưu, nhạc kịch Việt đang từng bước tìm được khán giả đại chúng. Những vở diễn dàn dựng công phu như Giấc mơ Chí Phèo, Ngày xưa trên một hòn đảo đã kéo thể loại này ra khỏi tháp ngà xa xỉ, mở ra thị trường nhạc kịch ở Việt Nam. Sáng sớm tại bản Ra Mai, xã vùng cao Trọng Hóa, tỉnh Quảng Trị, mây như tảng bông trắng treo khắp các ngọn núi đá vôi hòa trong tiếng suối róc rách, âm thanh ríu rít của học trò. Khi đến trường các em có thêm niềm vui là sân trường nhìn đâu cũng có những bức tranh do cô giáo Đinh Thị Thảo vẽ rất đẹp. Ngày xưa trên một hòn đảo là một trong những tác phẩm biểu tượng của nhạc kịch đương đại, từng đoạt giải Tony và Olivier danh giá Các cháu học sinh, cô giáo và chú bộ đội chụp ảnh trước bức tranh khổ lớn do cô giáo Thảo vẽ ẢNH: LÊ VĂN CHƯƠNG Cô giáo vẽ tranh trên đỉnh núi n LÊ VĂN CHƯƠNG PHÓNG SỰ Nhạc kịch tìm khán giả đại chúng Khán giả nước ngoài phấn khích với nhạc kịch Việt tại Nhà hát Lớn Hà Nội Cô Đinh Thị Kim Nguyên, giáo viên dạy ở điểm trường Ka Óoc cho biết, các cô giáo mầm non ở vùng cao này luôn xem ngôi trường như mái nhà, các em học sinh như con, gắn bó, thương yêu, làm mọi việc thể hiện tình yêu thương với con em đồng bào. Đáp lại, từ ông trưởng thôn tới người dân bản đều rất quý mến các cô, vẫn thường mang cho rau, cho măng rừng, củ quả...

RkJQdWJsaXNoZXIy MjM5MTU3OQ==