Có lỗi với chồng nhưng tôi đã thực hiện được ước nguyện của mình

Ảnh minh họa: Internet
Ảnh minh họa: Internet
TPO - Anh siêng sang nhà tôi chơi, rủ tôi đi xem phim, uống cà phê hay đơn giản là hai đứa chạy xe máy dọc theo triền sông ngắm hoa cải trổ vàng. Được đâu hơn 3 tháng, anh nói yêu tôi và bảo muốn cưới luôn cho ông bà đỡ … mong cháu.  

Hai vợ chồng tôi là bạn cùng xóm, không ở sát sạt kiểu “cách dậu mùng tơi”, nhà anh đầu xóm, còn nhà tôi lại ở cuối.

Hai đứa cùng đi mẫu giáo, rồi cùng vào lớp một. Cứ thế tuổi thơ của chúng tôi trôi đi với vô vàn những trò nghịch ngợm của lũ trẻ vùng đất bãi ven sông. Học hết cấp 3 thì anh đi xuất khẩu lao động, còn tôi học trung cấp kế toán.

Thực tình chơi với nhau từ thời tóc còn để chỏm, đến lúc thành thanh niên, chúng tôi vẫn hồn nhiên xưng hô tao, mày và coi nhau như những người bạn trong xóm.

Tốt nghiệp trung cấp, tôi xin về làm việc ngay ở bệnh viện huyện, và cũng có một vài mối tình nhưng chẳng ai đủ tình cảm và duyên phận để tiến tới hôn nhân.

Anh đi xuất khẩu lao động được 5 năm thì hết hạn hợp đồng, về nước. Ngày anh về, nhà anh làm cơm mời khắp xóm mừng thằng con trai duy nhất đi làm ăn xa trở về.

Mẹ anh sang nhà tôi, nhờ sang nấu nướng giúp cho gia đình anh vì anh có chị gái nhưng chị mới sinh cháu còn non tháng, chưa làm được việc nhà.

Đang lúi húi phụ mẹ anh và các dì làm cỗ dưới bếp, tôi bị ai cốc vào đầu đau điếng. Ngẩng lên, anh nhìn tôi cười lém lỉnh rồi bảo “ngày xưa mày xấu như con ma, giờ cũng xinh phết đấy, Ngần nhỉ”. Chưa kịp đáp trả, anh đã chạy đi, còn vẳng lại sau lưng câu nói “cơ mà mày vẫn ế sưng” và giọng cười vang.

Tối ấy cơm nước dọn dẹp xong, tôi chào bố mẹ anh về thì anh gọi tôi lại, bảo “tao biếu các cụ bên nhà ít quà, mày đợi tao tý nhé”.

Cầm gói quà trên tay, anh đưa tôi về. Dọc đường đi, hai đứa ríu rít nhắc đủ chuyện ngày xưa thời còn “nhất quỷ nhì ma” rồi cười khanh khách với nhau.

Chuyện chỉ có thế và tôi chưa bao giờ nghĩ tôi lại trở thành vợ của anh cả. Sau ngày anh về, có vốn lại sẵn có nghề được học ở nước bạn, anh mở một cửa hàng buôn bán và sửa chữa xe máy ngay tại nhà.

Anh siêng sang nhà tôi chơi, rủ tôi đi xem phim, uống cà phê hay đơn giản là hai đứa chạy xe máy dọc theo triền sông ngắm hoa cải trổ vàng.

Được đâu hơn 3 tháng, anh nói yêu tôi và bảo muốn cưới luôn cho ông bà đỡ … mong cháu.

Vậy là chúng tôi thành vợ thành chồng. Thế nhưng dù cả hai bên gia đình và vợ chồng tôi mong đến đỏ mắt, nhưng cưới đã hơn một năm mà chúng tôi vẫn chẳng có tin vui. Bàn với chồng chuyện đi khám xem có vấn đề gì trục trặc không, chồng tôi cứ gạt đi bảo cả hai vợ chồng cùng khỏe mạnh, chẳng có vấn đề gì.

Tôi âm thầm đi khám và kết quả hoàn toàn bình thường. Đem chuyện về tâm sự với mẹ đẻ, mẹ bảo tôi ngày xưa thằng Thi (chồng tôi) có bị quay bị, mặt sưng lệch to tướng. “Mẹ còn cấm thằng Phiên (anh trai tôi) chơi với nó khi ấy vì sợ bị lây. Có khi nó bị biến chứng nên giờ không có con được, con ạ”.

Buồn và thất vọng về những điều mẹ vừa kể, tôi về hỏi lại mẹ chồng và được bà xác nhận chuyện đó. Tối ấy, tôi tỉ tê với chồng mình về nguyên nhân có thể muộn con của vợ chồng tôi, rồi khuyên anh đi khám.

Hai hôm sau, kết quả khám ở bệnh viện Phụ sản cho thấy, chồng tôi có tới hơn 95% tinh trùng bị chết yểu, số còn lại sống lờ đờ và yếu ớt vô cùng, ngoài ra biến chứng của trận sốt quai bị ngày xưa còn để lại cho anh rất nhiều những hậu quả nặng nề khác.

Bác sỹ điều trị cho chồng tôi động viên rất nhiều, thế nhưng với riêng tôi, chị bác sỹ nói thẳng rằng tôi nên kiếm con nuôi hoặc thụ tinh trong ống nghiệm vì khả năng có con tự nhiên của chồng tôi gần như bằng không.

Yêu và thương chồng, tôi động viên chồng kiên trì chạy chữa. Gần hai năm nữa trôi qua trong nỗi phấp phỏng, hi vọng rồi vô vọng.

Tôi suy nghĩ mãi rồi cuối cùng quyết định “xin” một đứa con để chúng tôi có chỗ nương tựa lúc tuổi già.

Và rồi tôi có thai trong sự vui mừng đến tột độ của chồng tôi, của ông bà nội ngoại.

May mắn là thằng cu con giống hệt tôi nên không ai nghi ngờ bất cứ điều gì. Riêng chồng tôi, anh ôm thằng bé như báu vật, anh thủ thỉ với tôi rằng đợi thằng cu cứng cáp, hai vợ chồng mình sinh nữa.

Rồi anh khen thuốc chị bác sỹ điều trị cho anh tốt, anh hồ hởi khoe chắc là do anh bỏ rượu, bỏ thuốc lá nên cơ thể khỏe mạnh lên nhiều…

Nhìn chồng vui mừng hớn hở bế con, tôi thấy mình có lỗi với chồng mình, nhưng lại cũng cảm thấy mãn nguyện, hạnh phúc vì tôi đã được làm mẹ và tôi vẫn giữ được gia đình của mình.

MỚI - NÓNG