Kính gửi chị Hạnh Dung,
Chúng em yêu nhau hai năm, tình cảm sâu đậm, đã trao cho nhau tất cả. Do công việc bận rộn, em không có nhiều thời gian tìm hiểu kỹ cuộc sống của anh, chỉ biết qua những gì anh kể và tự nhận xét khi tiếp xúc với anh.
Nhìn chung, anh là người chững chạc, nói năng khéo léo, luôn để ý, chăm sóc em chu đáo. Em đến nhà anh vài lần, thấy chỉ có hai mẹ con anh sống với nhau, kinh tế không mấy khá giả. Với em, chuyện này không thành vấn đề, vì cả anh và em đều có công việc và thu nhập ổn định.
Mẹ anh rất vui khi biết em, luôn thúc hối chuyện cưới hỏi khiến em cảm động. Yên tâm với những gì mình nhìn thấy, em nhận lời làm vợ anh. Người lớn hai bên đã gặp nhau mấy lần, chuyện cưới xin cũng sắp đặt xong.
Thế nhưng, trước ngày cưới khoảng một tháng, anh bỏ đi mất tăm gần mười ngày, không một lời giải thích, cũng không liên lạc được. Trở về, anh thú nhận một chuyện động trời là anh đang nợ nần rất nhiều, đến gần cả tỷ đồng, không có khả năng trả.
Vừa rồi, do nợ đòi gắt quá, anh phải vội lánh mặt. Nguyên nhân anh mắc nợ là do ăn chơi với bạn bè và cá độ bóng đá. Anh cũng đã bị đuổi khỏi công ty gần một năm vì theo đám bạn xấu chơi bời, thường xuyên bỏ bê công việc, nhưng anh giấu không cho em biết.
Anh năn nỉ xin em tha thứ, giúp anh trả nợ, hứa hẹn sẽ thay đổi lối sống… Em thật sự ngỡ ngàng, thất vọng về anh, chỉ muốn chia tay ngay vì không chấp nhận được một người chồng cờ bạc nợ nần, lại có lối sống vô trách nhiệm như thế.
Nhưng nghĩ lại, em đã trao thân cho anh, ngày cưới đã định, mọi chuyện xem như đã lỡ làng. Nếu bỏ anh lúc anh đang bế tắc, em có quá tàn nhẫn?
Nhung (Thủ Đức, TP.HCM)
Em Nhung mến,
Đúng là lúc này, nếu hủy bỏ cái lễ cưới đã chuẩn bị đâu ra đó thì thật lỡ làng, cay đắng, khó tránh điều tiếng, hai bên gia đình cũng không khỏi đau lòng. Tuy nhiên, dù có muộn màng nhưng khi dừng lại vẫn còn kịp, thì cần phải dừng.
Thà em trả giá đắt một lần vì nhìn lầm người, còn hơn sa chân vào một cuộc hôn nhân mà em đã thấy trước là không có lối thoát. Anh ta đã lừa dối em suốt một thời gian dài, bỏ cả công việc đang ổn định để ăn chơi, cờ bạc, làm sao có thể tin anh ta thêm nữa?
Gắn đời mình với một kẻ nghiện cờ bạc chẳng khác nào tự chôn mình, bởi không thể nào em tìm được một cuộc sống yên ổn, hạnh phúc. Đeo mang một con bạc, không chỉ hiện tại mà mãi mãi em sẽ phải gồng mình chống đỡ với nợ nần anh ta gây ra, hết lần này đến lần khác. Hãy nghĩ xem, một người có lối sống vô trách nhiệm như anh ta thì có thể lo được cho vợ con? Rồi tấm gương xấu đó sau này sẽ ảnh hưởng đến con cái thế nào?
Em không phải áy náy lo là mình tàn nhẫn nếu chia tay với anh ta lúc này. Anh ta tự gây nợ thì phải tự gánh chịu. Nợ cờ bạc biết trả bao giờ cho dứt? Anh ta không xứng đáng với tình yêu và sự tin cậy của em. Chọn lầm người thì dù cay đắng đến mấy cũng phải tìm đường làm lại. Ai trong đời chẳng một vài lần sai lầm, phải trả giá.
Đây cũng là bài học mà em cần ghi nhớ để không va vấp nữa. Khi chọn bạn đời, phải dành đủ thời gian, khéo léo tìm cách để hiểu thật rõ con người, cách sống của đối phương; đừng tin vào cảm tính mà tìm hiểu qua loa. Hãy mạnh mẽ, dứt khoát, đừng tự buộc khổ vào thân.