Thật oái oăm khi đứa con tôi sinh ra, ông bà nội thì có ý thừa nhận cháu, nhưng bố nó lại kiên quyết không nhận giọt máu của mình.
Chúng tôi sống gần nhà nhau, bố mẹ hai bên chơi với nhau. Tôi vốn thích anh từ nhỏ, lớn lên yêu anh. Bố mẹ anh hình như biết điều đó và cũng muốn hai đứa thành đôi. Tôi cảm nhận tình cảm anh dành cho tôi không bằng tôi dành cho anh, nhưng hai đứa vẫn chơi với nhau rất vui vẻ. Thời gian trôi qua, tình cảm của tôi phát triển thành tình yêu. Tôi làm mọi thứ để chinh phục anh, dành cho anh mọi sự chăm sóc, yêu thương. Tôi cũng thường xuyên đến nhà anh thăm hỏi hai bác, giúp họ một số việc vặt và cảm nhận được hai bác rất quý tôi, muốn có tôi làm con dâu.
Anh không nói yêu tôi, nhưng cũng không từ chối tình cảm và sự chăm sóc của tôi. Khi tôi chủ động dâng hiến cho anh, anh cũng không né tránh. Với tôi, tôi chấp nhận, bởi nghĩ trong một đôi yêu nhau, có một người yêu nhiều hơn người kia là chuyện thường. Và rồi tôi có thai. Tôi báo tin cho anh. Anh thản nhiên bảo phá, bảo anh không yêu, không lấy tôi được.
Tôi đau đớn quá. Tôi muốn anh nghĩ lại nên đã không phá thai, giờ em bé trong bụng đã được 5 tháng. Dĩ nhiên tôi đã phải thông báo cho bố mẹ hai bên. Và để đối phó với các cụ, anh trắng trợn tuyên bố đứa bé không phải con anh. Nhưng bố mẹ anh thì tin lời tôi nói. Các cụ thuyết phục anh không được, nhưng vẫn qua lại thăm tôi, mua đồ ăn cho tôi, chở tôi đi khám.
Giờ mọi thứ trong tôi rối bời. Tôi muốn nên dựa vào bố mẹ anh để bắt anh cưới mình, nhưng nghĩ đến sự kiên quyết của anh thì lại thấy nản, thấy ít cơ hội thành công quá. Tôi nên làm sao đây?