Vậy là Thành đã lên đường xuất ngoại. Anh học giỏi, đỗ cả hai trường đại học với điểm số cao và được sang Anh du học bằng học bổng toàn phần. Những ngày trước lúc đi xa, anh bận chuẩn bị, có đến cả tuần không gặp tôi, mặc dù hai đứa đều ở Hà Nội. Tôi có cảm giác lúc này, Thành chẳng cần có tôi. Tất cả với anh chỉ là nước Anh mù sương, với sự nghiệp đang mở rộng trước mắt. Cũng bởi chúng tôi chưa một lời đính ước, chưa xuất hiện ở gia đình nhau.
Ảnh minh họa
Sau khi tốt nghiệp phổ thông, giữa những ngày ôn luyện để thi đại học, Thành học giỏi nên đã giúp tôi rất nhiều, cả việc phụ đạo thêm lẫn đưa đón mỗi khi đến trung tâm luyện thi, đã thổ lộ tình yêu với tôi. Đó là những ngày thật hạnh phúc. Rồi cả hai chúng tôi đều đỗ đại học. Tôi vừa đủ điểm nên chỉ có thể học ở trong nước. Mỗi lần đưa đón, Thành đều hẹn tôi ra đầu ngõ, cách nhà phải vài trăm mét. Phần vì ngõ hẹp, xe máy vào khá khó khăn, phần vì anh ngại. Tôi thấy tuy còn trẻ, chỉ hơn tôi một tuổi mà Thành đã sớm chững chạc và chín chắn.
Ngày Thành ra sân bay Nội Bài để sang Anh, thật rủi ro, tôi bị cảm đột ngột nên không thể có mặt. Nghe đám bạn nói lại, anh rất buồn. Trước lúc bước lên máy bay, anh đã gọi điện thoại cho tôi, nhưng vì quá mệt, sốt li bì trên giường nên tôi đã chẳng nói được gì, chỉ cố gắng chúc anh được vài lời. Nhưng tôi cảm nhận được là anh rất không an lòng, ra đi với tâm trạng không vui, lo lắng nhiều cho tôi. Thời gian đầu, từ nước Anh, Thành vẫn đều đặn lên mạng “chát” với tôi. Được biết mọi việc với anh đều suôn sẻ, tôi yên tâm. Anh nói với tôi nếu khi nào không thấy anh lên mạng, có nghĩa là bận học, tôi hãy cứ yên tâm. Anh luôn nhắc đi nhắc lại là thời gian còn rất dài, cả hai mới 18, 19 tuổi. Lại ở xa, phải tin nhau mới được. Nghe anh nói, tôi an lòng, nên có khi mấy ngày liền, không liên lạc được với nhau, tôi cũng không băn khoăn gì.
Gia đình tôi có 4 người: Bố, mẹ và hai chị em tôi. Dưới tôi còn có cậu em đang học lớp 10. Bố tôi vốn bệnh tật liên miên, đã về nghỉ mất sức. Mẹ tôi là giáo viên dạy cấp hai, lương chỉ ba cọc ba đồng. Khi tôi đang học năm thứ hai đại học thì bố mất. Cuộc sống của ba mẹ con tôi quá gian nan. Để tiếp tục học, tôi không thể không nghĩ cách làm thêm để kiếm tiền vì lương của mẹ tôi tằn tiện lắm cũng chỉ có thể đủ nuôi em tôi. Do nói được tiếng Anh, tôi đã xin được chân thu ngân trong một nhà hàng sang trọng, lui tới đây toàn những khách nước ngoài hoặc các đại gia. Tại đây, tôi đã quen ông Tâm, giám đốc một công ty kinh doanh bất động sản lớn ở Hà Nội. Ông 47 tuổi, hơn tôi 27 tuổi, nhưng luôn xưng hô “anh, em” với tôi, trong khi tôi xưng là “chú, cháu”. Linh cảm con gái mách bảo là ông có tình cảm đặc biệt với tôi. Ông thường đưa khách vào nhà hàng này chiêu đãi. Lần nào trả tiền xong, ông cũng không lấy lại tiền thừa, có khi phải tới vài trăm ngàn. Những lần như thế, ông đều lấy lý do vội đi ngay. Rồi ông Tâm tặng tôi nhiều thứ quà đắt tiền. Lúc đầu tôi không lấy, nhưng ông không nghe mà nói với tôi: “Anh rất quý mến em. Anh tặng em xuất phát từ tấm lòng với tình cảm tự nhiên, không yêu cầu phải đáp trả bất cứ điều gì, mong em hãy yên tâm”.
Đúng như ông nói, tôi thấy ông không bao giờ có biểu hiện sàm sỡ, thiếu đứng đắn với tôi. Ông không hẹn hò, rủ tôi đi bất cứ đâu. Nhờ ông, mỗi tháng tôi thu nhập thêm được một khoản tiền đáng kể. Thường thì ngày nào, trước lúc đi ngủ, vào lúc hơn 22h, ông cũng điện thoại cho tôi, hỏi han ân cần. Có lần bẵng đi mấy tuần, không thấy ông đến nhà hàng, đêm cũng không thấy điện thoại, tôi bỗng thấy thiếu hụt, nghĩ nhiều đến ông. Không phải tôi chờ đợi khoản tiền thừa ông không nhận lại mà thực sự tôi thấy nhớ ông – một nỗi nhớ thật ngọt ngào. Tôi biết mình đã yêu ông – một tình yêu có phần vô vọng nhưng đã không cưỡng lại được. Sau đó, tôi biết ông đi công tác ở Malaysia. Khi về, ông đã tặng tôi rất nhiều quà quý. Cũng chẳng nhớ từ lúc nào, tôi đã xưng hô với ông “anh, em” thay vì “chú, cháu”.
Thành vẫn thỉnh thoảng liên hệ với tôi qua mạng. Nhưng thú thật, tôi không còn thấy tha thiết đón nhận. Tất nhiên là tôi vẫn duy trì quan hệ, không nỡ bộc lộ khác. Nhưng anh thể hiện rõ là vẫn không hay biết gì sự thay đổi tình cảm của tôi. Tôi rất muốn thẳng thắn cho anh biết, để lòng mình thanh thản, nhẹ nhõm. Và tôi đã ngồi vào bàn phím, gõ những dòng chữ: “Anh! Xin ngàn lần tạ tội với anh, mong anh thông cảm cho em. Em đã không xứng đáng với anh. Do hoàn cảnh gia đình quá bi đát, em phải lao vào cuộc sống, bươn trải và không giữ được sự thủy chung với anh. Em buộc phải rẽ sang hướng khác. Biết rằng ráng chịu khó chờ anh dăm, bảy năm nữa, sẽ được làm vợ một người có sự nghiệp, danh giá, hứa hẹn một tương lai rất sáng sủa. Cha em đã qua đời, một mình mẹ không thể nuôi được hai chị em em. Em đã không có sự lựa chọn nào khác…” Đọc đi đọc lại, tôi đã quyết định xóa đi, không gửi vì nghĩ sau khi đọc, Thành sẽ bị sốc, ảnh hưởng đến cuộc sống và học tập. Thôi thì cứ im lặng, rồi anh sẽ tự hiểu mọi chuyện. Khi biết rõ gia cảnh của tôi, chắc anh cũng không nỡ oán giận.
Tôi đã yêu ông Tâm thực sự. Lúc đầu, tôi chỉ nghĩ không thể theo đuổi, chờ đợi một tình yêu tuy đẹp nhưng trống vắng những 5 năm, có khi phải dài hơn nữa khi hoàn cảnh mình quá bi đát, trong lúc có một người rất chân thành, có điều kiện giúp mình vượt qua cảnh cơ hàn. Thương mẹ, thương em, tôi quyết định đón nhận tình yêu của ông Tâm sau khi ông tâm sự rõ là đã ly hôn vợ.
Vợ ông đến với ông không từ tình yêu mà chỉ là sự lợi dụng. Đến khi thỏa mãn, người đàn bà đó đã phản bội ông để đi theo tiếng gọi của một Việt kiều giàu có. Ông kể: Vợ ông sớm góa chồng, nuôi đứa con riêng trong cảnh nghèo túng. Thấy cô gái trẻ, đẹp có đứa con trai rất kháu, ông nảy tình yêu thương và sẵn sàng lấy làm vợ mặc dù mình là trai tân.
Nhưng chỉ chung sống chưa được 10 năm, sau khi ông mua sắm nhà, cửa và rất nhiều vật dụng đắt tiền (đứng tên vợ), có được một nguồn vốn liếng đáng kể, người đàn bà đó đã ngoại tình khi ông vào miền Nam làm việc dài ngày. Biết tin, ông buộc phải ly hôn. Và người đàn bà đó đã nhanh chóng đi theo tình nhân là một Việt kiều sống ở Mỹ, để lại đứa con trai cho bố mẹ đẻ nuôi. Tháng tháng, chị ta gửi tiền về khá hậu hĩnh. Thương đứa cháu ngoại, lại không thiếu tiền, các cụ đã lo cho đứa cháu ăn học đàng hoàng.
Lúc đầu, quả là tôi đã nhắm mắt nhận tiền và quà từ tay ông Tâm để đối phó với sự túng thiếu. Nhưng về sau, quá trình cho nhận ấy lại làm nảy sinh tình yêu. Và tôi thấy rất thương ông, có nhu cầu gắn bó để bù đắp cho ông mọi bất hạnh do người vợ trước gây nên. Hình ảnh Thành bỗng trở nên nhạt nhòa trong tôi. Tôi thấy nếu chờ đợi anh, rõ là một tình yêu xa vời, cách trở. Trong khi tôi không thể chốn thoát cuộc sống hàng ngày liên quan đến mẹ và em trai.
Nhưng thật ngang trái, vừa rồi, tôi biết được ông Tâm chính là cha dượng của Thành, là chồng của mẹ anh, đã bị người vợ phản bội, để lại vết thương lòng luôn rỉ máu mãi đến khi gặp tôi. Chắc chắn khi tôi sống với ông Tâm – tôi đã quyết định tiến đến hôn nhân, không thể khác – Thành không thể không biết. Tôi nghĩ sẽ chẳng ra làm sao. Từ yêu con, chuyển sang lấy bố (tuy chỉ là dượng), liệu dư luận có lên án tôi? Có điều gì bất ổn nếu tôi sống với ông Tâm?
Nhữ Minh Nguyệt (Quận Tây Hồ - Hà Nội)