Bởi vì tôi không chịu ký đơn ly dị, chồng tôi bắt đầu sử dụng nhiều phương pháp để buộc tôi đến đường cùng không thể chịu được mà chủ động buông tay. Nhiều lần, anh ở trước mặt tôi ôm hôn người yêu cũ của mình ngay trong ngôi nhà của chúng tôi.
Tôi là một người phụ nữ khá hạnh phúc, công việc ổn định, đã kết hôn năm năm. Từ khi yêu đến lúc cưới và chung sống sau này, tôi nghĩ tôi có một người chồng tuyệt vời. Anh coi tôi như một nữ hoàng thật sự. Làm sao mà không yêu được khi mà mọi yêu cầu của tôi đều trở thành mệnh lệnh đối với anh.
Nhiều lúc anh giận dữ vì tôi không nấu nổi bữa cơm nhưng cuối cùng tôi chỉ cần nhõng nhẽo, làm ra vẻ đáng thương là anh lại bỏ qua. Anh thậm chí còn làm tất cả các việc nhà mà không mấy kêu ca. Câu cửa miệng mà anh hay nói là: “Em làm anh nhìn ngứa mắt lắm, để anh làm còn hơn”. Lúc đó, tôi cười tủm tỉm vì cứ nghĩ đó là tình yêu, vì anh yêu tôi nên làm thay tôi mọi việc.
Từng ngày trôi qua, mâu thuẫn cũng bắt đầu ngày càng nhiều. Chúng tôi bắt đầu cãi vã, từ những chuyện nhỏ đến những chuyện lớn đều khiến hai chúng tôi thi nhau cãi cọ, chiến tranh nóng, chiến tranh lại đều có, tuy nhiên lý do chính là chúng tôi không có con, mặc dù đã cưới nhau nhiều năm. Chúng tôi cũng đã đến bệnh viện để xét nghiệm nguyên nhân.
Chồng tôi có sức khỏe và khả năng sinh sản hoàn toàn bình thường, còn tôi lại có một chút khó khăn để thụ thai. Tôi bị bệnh ít rụng trứng, mặc dù tôi vẫn có thể mang thai, nhưng cơ hội ít hơn rất nhiều so với phụ nữ bình thường. Đây cũng chính là điều khiến tôi cảm thấy chán nản, vì tôi lo sợ anh sẽ ra ngoài tìm người khác. Và điều tôi lo sợ cuối cùng cũng xảy ra.
Hai tuần trước, chồng tôi thậm chí đã thú nhận, anh đã liên lạc với người yêu cũ qua tin nhắn và cảm thấy hai người vẫn còn tình cảm. Anh cũng thẳng thắn nói muốn ly hôn với tôi. Tôi choáng váng và không thể tin vào tai mình, cơn tức giận trào lên tận đỉnh đầu nhưng tôi thực sự sợ ly dị, tôi sợ phải xa anh, xa người đàn ông bảo vệ, nâng niu, chiều chuộng tôi bấy lâu. Và tôi còn sợ hơn một sự khởi đầu mới không có tương lai.
Liệu ai sẽ còn yêu thương tôi nữa khi mà tôi đã có một đời chồng, tuổi không còn trẻ và quan trọng nhất là tôi khó có thai. Khi anh kiên quyết muốn ly hôn càng sớm càng tốt, tôi chỉ biết im lặng khóc.
Vài ngày sau đó, tôi không còn ồn ào, không còn lười biếng việc nhà, không để cho chồng đụng tay vào làm bất cứ việc nhà nào nữa, tôi dần thay đổi bản thân mình, bởi vì tôi đã nhận ra những sai lầm trước đây của tôi. Không có một người đàn ông nào có thể chịu đựng người vợ của mình mỗi ngày đều như một nữ hoàng mãi thế.
Trước đây tôi không bao giờ quan tâm đến bố mẹ chồng nhưng bây giờ tôi đã biết mua gì đó chăm sóc ông bà mỗi tuần, thái độ của tôi cũng nhẹ nhàng lịch sự. Tôi chỉ mong mỏi, hy vọng anh ấy có thể thay đổi suy nghĩ, tâm trí lại hướng đến tôi, không còn nói về chuyện ly hôn với tôi.
Rõ ràng, chồng tôi đã nhìn thấy tôi thay đổi theo hướng tích cực. Anh muốn một cuộc nói chuyện riêng. Anh nói tôi đã rất cố gắng thay đổi bản thân mình và anh trân trọng điều đó, tuy nhiên giữa hai chúng tôi đã không còn khả năng quay lại. Tôi nhìn ra ngoài, khuôn mặt trắng bệch vì đau khổ, tâm trạng căng thẳng, không có bất kỳ nơi nào để đầu óc lắng xuống và tĩnh tâm.
Tuy nhiên tôi vẫn chưa sẵn sàng buông tay, bởi vì tôi không chịu ký đơn ly dị, chồng tôi bắt đầu sử dụng nhiều phương pháp để buộc tôi đến đường cùng không thể chịu được mà chủ động buông tay. Có nhiều lần, anh ở trước mặt tôi hôn người yêu cũ của mình ngay trong ngôi nhà của chúng tôi.
Mới đây nhất, tôi thực sự sụp đổ khi khi chứng kiến cảnh chồng và tình nhân ve vãn, thân mật với nhau trên chiếc giường bao năm qua chúng tôi đầu gối tay ấp. Tôi hận, tôi muốn làm cho chồng tôi phải trả giá đắt vì đã đối xử tệ bạc với tôi nhưng tôi cũng hận mình vô lực, mắc phải căn bệnh hiểm nghèo, không có tư cách làm vợ.
Tôi đang bế tắc, tuyệt vọng và cực kỳ đau khổ, tôi phải làm gì đây?