MC Anh Tuấn: “Liều mà đi...” (Phần I)

MC Anh Tuấn: “Liều mà đi...” (Phần I)
Gọi xe là “vợ”, MC Anh Tuấn không giấu sự say mê với những chặng đường cùng “vợ”. Còn nguyên cảm giác trong chuyến hành trình xuyên Việt vừa qua, MC điển trai chia sẻ.

Để lên kế hoạch cho một chuyến đi nghỉ dài ngày, dù bằng phương tiện gì đi nữa, mỗi người cũng đều có một cách riêng, nhưng quan trọng là bạn có “máu” hay không và trong một phút liều lĩnh, tôi đã có cái mà người ta gọi là “máu” đó…

Chỉ với một cuộc điện thoại, …“anh có máu không?”… và tôi đã nhận lời tham gia cùng các anh em khác với hành trình từ Hà Nội vào đến Buôn Ma Thuột và ngược lại. Mọi người đều nghĩ là tôi điên khi lên kế hoạch đi xuyên Việt bằng xe motor trong cái thời tiết khắc nghiệt của đợt nắng nóng nhất đầu mùa hè, nhưng tôi thì khác, để có được cái kế hoạch đó, tôi đã phải bỏ ra khá nhiều công sức sắp xếp một chuỗi công việc và thời gian để lên đường.

Vì công việc nên tôi không thể lên đường cùng anh em từ Hà Nội, và quyết định cuối cùng là chuyển xe vào Đà Nẵng để nhập hội cùng anh em với hành trình lên Tây Nguyên, cái này xét ra cũng đã “máu” lắm rồi, vì tôi là người khá giữ xe, chỉ sợ vận chuyển mà xước mất “vợ”(*) thì tiếc lắm.

Cái “máu” tiếp theo là sức khoẻ phải chuẩn bị thật tốt cho 5 ngày chạy xe, hơn nữa đã cả hơn 1 năm, tôi không được chạy xe đi xa, đối diện với 2000km là cả một vấn đề lớn về kỹ thuật chạy xe và tinh thần… Có lẽ tôi đang kể lể hơi nhiều rồi, hãy cùng đến với nội dung chính.

MC Anh Tuấn: “Liều mà đi...” (Phần I) ảnh 1

Mỗi chuyến đi, mỗi cung đường chất đầy cảm xúc với MC Anh Tuấn

Ngày thứ nhất: Đà Nẵng - Buôn Ma Thuột

Sau buổi diễu hành của các đội Motor để chào mừng Festival pháo hoa quốc tế (dịp lễ 30/4/2012), đội của chúng tôi với 7 thành viên đã sẵn sàng lên đường vào sáng hôm sau. Đội gồm toàn những anh em trẻ hơn tôi, chạy xe thể thao 1000cc, và chỉ lọt ra mỗi tôi, chạy xe có 675cc nên được anh em dặn dò kỹ lắm, từ việc chuẩn bị đồ đạc gì mang theo, nên chạy thế nào đến việc cử người “kèm” tôi trên đường.

Chúng tôi xuất phát từ 9 giờ sáng với hành trình Đà Nẵng - Kon Tum - Buôn Ma Thuột. 7 chiếc xe nối đuôi nhau lên đường và tôi chạy ở vị trí thứ 5. Chạy xe kiểu như chúng tôi đi xa thì tốt nhất là đi một mình và chạy phải có đội hình, từ người dẫn đường, mở đường đến người chốt đoàn. Sau khoảng 100km là bắt đầu có những khúc cua lý tưởng cho dân biker (người chạy xe máy) nhưng tôi thì chưa tìm lại được cảm giác lái nên cứ từ từ chạy cho an toàn ở cuối, phải mất 200km đầu tiên tôi mới thực sự tìm lại được kỹ thuật và cảm giác lái. Đường lên Kon Tum rất đẹp nhưng cũng rất nóng, người dân dọc 2 bên đường thì cứ khi nào chúng tôi đỗ lại nghỉ là lại đổ xô ra xem, hỏi về xe và thậm chí hỏi cả tôi sao bỏ dẫn chương trình lên Tây Nguyên thế này? Có đi xa mới thấy cái không khí yên bình của núi đồi, của những chặng đường không có tiếng còi xe, và sự niềm nở của người dân bản địa.

Đội chúng tôi đến Kon Tum, chạy vào cái khách sạn mà ngày xưa tôi được “nằm vùng” hơn 10 ngày để làm cầu Truyền hình trực tiếp, Kon Tum sau nhiều năm cũng chỉ thay đổi chút chút… Cả đội nhờ làm cơm ăn, mua một hũ nước mía vì quá khát rồi lăn quay ra, mỗi người một góc để ngủ. Thời tiết oi bức của chặng vừa đi qua cũng làm chúng tôi khá mệt và ngủ quên đến tận 6 giờ chiều.

Chặng tiếp theo Kon Tum đi Buôn Ma Thuột hơn 200km làm tôi thấy hơi lo vì chưa chạy xe tối bao giờ, kiểu này chắc sẽ phải đến hơn 12 giờ đêm mới tới nơi, nhưng thôi kệ, đi cùng các anh em khác đầy kinh nghiệm và đã chạy xuyên Việt rồi thì tôi có gì phải lo nào? Lên đường thôi. Đội hình được xếp lại để chạy cho an toàn, trên đường chỉ có chúng tôi và 7 chiếc xe cứ lao vào bóng tối mà đi…

Có đi xa mới thấy cái không khí yên bình của núi đồi, của những chặng đường không có tiếng còi xe, và sự niềm nở của người dân bản địa...

Khi nhìn đồng hồ km đã được gần 100km, tôi vượt lên yêu cầu anh em nghỉ cũng vừa lúc đến một thị trấn nhỏ, 2 bên đường có khá nhiều hàng quán và xe tải. Chúng tôi dừng xe và vào một cửa hàng tạp hoá nhỏ.

Tôi hỏi “Chị ơi, còn khoảng bao nhiêu cây nữa thì đến Buôn Ma Thuột”? 2 chị bán hàng cười vang lên và nói “Ở đây gần sát biên giới Cam Pu Chia rồi, đoạn rẽ lên Buôn Ma Thuột cách đây 74km”… Thôi xong, cả đội lúc đó mới biết là mình đã lạc đường và lúc này đã 9 giờ tối. Tôi đề nghị anh em nên nghỉ tại thị trấn này cho an toàn rồi sáng hôm sau sẽ chạy sớm.

Sau một hồi thuyết phục, chị chủ quán rất tốt đã giao lại cả quán cho chúng tôi một cách đầy tin tưởng để trải chiếu ra sàn ngủ. Đói quá, cả hội vào bếp lấy hết trứng ra luộc, rồi làm mì gói để ăn rồi mới đi ngủ. Thế là kết thúc ngày đầu tiên với một địa điểm hoàn toàn không có trong lịch trình, “chuyến đi hứa hẹn sẽ có nhiều biến cố đây”, tôi tự nhủ.

MC Anh Tuấn: “Liều mà đi...” (Phần I) ảnh 2

Nghỉ dừng chân bên lề đường

Ngày thứ hai: Cửa khẩu Lệ Thanh - Buôn Ma Thuột

Cả đội chia tay với chị chủ quán tốt bụng, đi về phía cửa khẩu và chỉ chưa đầy 1km, chúng tôi đã đến biên giới. 7 chiếc xe dàn hàng trước cửa khẩu Lệ Thanh để chụp ảnh, chứng minh là chúng tôi đã gần sang đến Cam Pu Chia sau cú lạc ngoạn mục đêm hôm trước.

Từ Lệ Thanh, chúng tôi đi ngược con đường độc đạo hơn 70km thì thấy điểm rẽ lên Buôn Ma Thuột, mặt đường từ đây đi thì không đẹp lắm nhưng cảnh 2 bên thì lại rất đẹp. Từ những rừng cao su đến những đồi thông gió mát, đoạn nào cũng có thể dừng lại chụp ảnh, nhưng nếu cứ thế thì chắc hôm sau mới đến nơi. Mất gần 3 tiếng thì chúng tôi nhìn thấy biển địa phận Buôn Ma Thuột, từ đoạn này tôi để ý thấy điểm rất lạ là có vô cùng nhiều bướm bay và chúng cứ va vào mũ bảo hiểm của chúng tôi lộp bộp, thương thay cái phận bướm…

Vừa đến Buôn Ma Thuột là anh em nghĩ ngay sẽ phải đi chơi đâu vì theo lịch trình thì chúng tôi định nghỉ lại đây 1 đêm. Có 3 lựa chọn: Lên bản Đôn cưỡi Voi, đi thác Drey Nur hay hồ Lăk với thuyền gỗ. Mặc dù một số thích đi cưỡi Voi (đúng là dân biker toàn thích cưỡi cái gì đó di chuyển), nhưng vì thời gian có hạn nên tất cả quyết định sẽ đi thác Drey Nur.

Thác này rất đẹp, có nhiều du khách đến thăm và ấn tượng, nhưng có lẽ tất cả chúng tôi khi nói đến thác này sẽ đều nhớ 1 chuyện buồn cười hơn, một thành viên trong đoàn vì “thích khám phá” đã thử ăn cả quả và vỏ hạt điều, và cậu ta đã hoàn toàn bị mất cảm giác của lưỡi trong 4 tiếng sau đó vì vỏ hạt điều tự nhiên có chất axit, vừa đi, lưỡi cậu ta vừa lè ra trông rất buồn cười…

MC Anh Tuấn: “Liều mà đi...” (Phần I) ảnh 3

Những người anh em trong chuyến hành trình xuyên Việt cùng MC Anh Tuấn chụp ảnh trước Tượng đài Chiến Thắng Buôn Ma Thuột.

(*) Dân biker thường gọi xe là “vợ”

Theo dantri
Theo Đăng lại
MỚI - NÓNG